Trở về phòng , Phó Dạ Xuyên tức giận đến mức chẳng buồn ngủ nổi.
Vốn định nhân cơ hội để vun đắp tình cảm, kết quả Thường Lịch ở đó, tình cảm gì cũng vun nổi. là bực đến phát nghẹn!
…
Một đêm trôi qua, Tô Nam ngủ yên lắm, may mà mở mắt thì trời sáng.
lúc , tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Nam khẽ ừ một tiếng tỏ ý thấy, Thường Lịch lập tức dừng .
Không lâu , cô mặc chiếc sơ mi lụa trắng đơn giản, phối váy chữ A màu đen, dáng mảnh mai, khí chất tao nhã. Gương mặt xinh sáng rực, nét lười nhác nhàn nhạt khiến vẻ lạnh lùng thường ngày của cô cũng dịu vài phần.
Phó Dạ Xuyên ở bàn ăn từ sớm, thấy cô, ánh mắt liền sáng lên.
“Chào buổi sáng, Tô Nam.”
Tô Nam gật đầu, giày cao gót gõ nhịp sàn, tới xuống:
“Tối qua ngủ ngon ?”
Cô hỏi qua loa một câu, ánh mắt Phó Dạ Xuyên thoáng phức tạp, chút uất ức, liếc sang Thường Lịch một cái.
“Không ngon lắm.”
Khóe miệng Thường Lịch giật nhẹ, khuôn mặt dữ dằn càng thêm cứng đờ.
Ánh mắt Tô Nam lia tới:
“Chân hồi phục, ngủ ngon là bình thường, đừng lo.”
Phó Dạ Xuyên nghẹn lời: “…”
Bảo mẫu Tiểu Lưu từ trong bếp , lượt bày cháo và đồ ăn lên bàn.
“Cô Tô, là những món cô thích, cô… hài lòng chứ?”
Ánh mắt bà thấp thỏm cô.
Cái vá trong tay Tô Nam nhấc lên đặt xuống, dường như nhớ điều gì đó.
“Tối qua quên cho uống t.h.u.ố.c …”
Khóe môi Phó Dạ Xuyên giật giật, đôi mắt chằm chằm cô.
“Là của em, định bù thế nào đây?”
Tô Nam điềm nhiên bước đến lấy hộp thuốc, bốc một nắm đầy, đưa qua:
“Đây, bù .”
Phó Dạ Xuyên sững , bình thản nhận lấy, uống cạn cùng ly nước bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-399-an-nham-thuoc-roi.html.]
Bảo mẫu Tiểu Lưu một bên, trố mắt cảnh tượng , sững sờ đến nỗi thốt nên lời.
Tô Nam mỉm , xách túi dậy:
“ đây, tạm biệt.”
“Ăn chút gì hãy ?”
Phó Dạ Xuyên dịu giọng dỗ dành.
Tô Nam khoát tay:
“Anh trai mang đồ ngon cho .”
…
Vụ t.a.i n.ạ.n xe vẫn tiến triển gì, tài xế vẫn còn hôn mê, cấp cứu mấy mới giữ chút thở.
Tô Nam bận rộn ở tập đoàn Tô thị suốt buổi sáng, đến trưa xử lý xong công việc liền về Cảnh Viên.
Tửu Lâu Của Dạ
Lúc cô mệt, về lên thẳng lầu, ngủ .
Căn nhà yên tĩnh, như thể ai.
Buổi chiều vốn dễ khiến buồn ngủ, khi Tô Nam tỉnh dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ chói chang. Cô vươn vai, định xuống uống nước, tiện thể nhắc Phó Dạ Xuyên uống thuốc.
Không sáng nay uống cả nắm t.h.u.ố.c đó, trong đó trộn thêm vitamin C, khó chịu ?
Cô rót một ly nước trong bếp, đang định lên lầu thì thấy tiếng động trong phòng giúp việc ở tầng một. Tiểu Lưu đang lê dép về phía bếp.
“Phu nhân, bà , dạo Tô Nam đúng là kiêu ngạo vô cùng. Từ khi đến đây, một miếng cơm cũng chịu ăn, hừ… sợ bỏ t.h.u.ố.c độc chắc?”
Tô Nam bước đến giữa cầu thang thì khựng .
Quay , cô xuống bậc thang tầng hai, cầm ly nước, chậm rãi nhấp từng ngụm.
Cô suýt quên mất, mỗi buổi chiều chính là lúc Tiểu Lưu báo cáo với Khúc Tình.
Mà nội dung… lúc nào cũng đặc sắc.
“Cô bây giờ gì hết, hầu hạ Phó tổng ? Đừng đùa, Phó tổng mà đích hầu hạ cô thì là lắm .”
Khóe môi Tô Nam khẽ cong, lúc phía vang lên tiếng xe lăn.
Cô đầu , động tác im lặng.
Phó Dạ Xuyên ngạc nhiên khi thấy cô đột nhiên trở về, ánh mắt thoáng vui mừng, khựng khi thấy cô đó, vẻ mặt đầy hứng thú, lắng gì đó từ lầu vọng lên.
Chưa kịp gì, Thường Lịch chủ động đẩy xe lăn của tiến lên, để cho rõ hơn.