Không khí trong phòng khựng trong giây lát.
Phó Dạ Xuyên , quả thật quá đà, nhưng nếu thử, là khả năng chứ?
Tô Nam sững một lúc, hai tay chống cằm , khóe môi cong lên, vẽ nên một đường cong đẽ, nhưng giọng cô lạnh nhạt, lý trí, xen lẫn nụ chẳng mấy ấm áp.
“Tay cũng gãy ?”
Nụ của cô chạm tới đáy mắt, mà khiến thể nào ghét nổi.
Phó Dạ Xuyên thấy cô nổi giận,
nụ môi càng sâu, thoáng chốc mang theo chút bất đắc dĩ, tự giễu.
Giọng trầm thấp, mang theo vẻ tiếc nuối:
“Nhanh như chê ?
Ngay cả chút yêu cầu nhỏ cũng đáp ứng ư?”
Lông mày Tô Nam khẽ giật, Phó Dạ Xuyên phát điên gì thế ?
Nếu đang thương,
cô lưng bỏ từ lâu!
Nhìn cố tỏ vẻ đáng thương , diễn vụng về đến mức thể chịu nổi!
Cô đầu, nặng nề thở một ,
tự nhủ bình tĩnh, nhịn!
Ngay giây đó, Thường Lịch bước lên, bưng chén cháo mặt Phó Dạ Xuyên:
“Phó tổng, a.”
Khuôn mặt dữ tợn, cứng rắn của , lúc đang một việc trái ngược với hình tượng , đút cho Phó Dạ Xuyên ăn!
Còn há miệng mẫu, giọng điệu hệt y như đang dỗ trẻ con:
“A nào, há miệng nào!”
Trong khoảnh khắc, cả phòng khách im phăng phắc.
Một giây , Tô Nam bật thành tiếng.
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên từ cứng đờ chuyển sang u ám, đen thẫm.
Khổ nỗi, vệ sĩ là của Tô Nam, dù trừng mắt hiệu cũng vô ích.
Chưa đến hai giây, khóe miệng co giật, đưa tay nhận lấy bát cháo từ tay Thường Lịch, giọng trầm thấp:
“Tay gãy, tự ăn .”
Thường Lịch thức thời, lập tức lùi phía Tô Nam, đúng yên, trầm mặc như tượng La Sát.
Từ đó, Phó Dạ Xuyên ngoan ngoãn hẳn, cúi đầu, bình tĩnh ăn hết cháo trong bát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-tai-san-hang-ty/chuong-396-co-cau-tat-ung.html.]
Tô Nam thì chăm chú xem tài liệu khẩn mà Dư Lâu gửi đến, trả lời vài tin nhắn điện thoại, nhận ánh mắt của Phó Dạ Xuyên dừng cô lâu .
Khi cô đặt điện thoại xuống, ngẩng lên :
“Ăn xong chứ?”
Phó Dạ Xuyên khẽ ừ một tiếng, mỉm , ánh mắt ôn hòa.
Tô Nam dậy định dọn bàn, nhưng đưa tay giữ lấy cổ tay cô, ánh mắt bất lực:
“Không để em tới giúp việc.”
Bảo mẫu Tiểu Lưu vội vàng từ bếp bước :
“Để là .”
Tô Nam nhướn mày, cô cũng chẳng hứng thú với việc .
Phó Dạ Xuyên vỗ vỗ lên tay vịn xe lăn,
ngước cô:
“Đến thư phòng .”
Chuyện nhỏ như , cô thể giúp một tay.
Tô Nam tiến lên phía , đẩy xe cho .
Rõ ràng thể tự điều khiển, mà cứ thích sai bảo cô, chắc đó là thú vui của !
Tô Nam âm thầm đảo mắt, đẩy xe về phía thang máy.
Cô nghĩ, lên thư phòng chắc là để xử lý công việc của công ty, tối nay còn thể ngoài gặp Tần Du và Ninh Triệu Liễu chơi.
Lên đến thư phòng tầng hai, Phó Dạ Xuyên dừng , cô:
Tửu Lâu Của Dạ
“Trong nhiều tài liệu mật của công ty, để của em đợi ngoài cửa .”
Tô Nam đáp khẽ:
“Đương nhiên.”
Chưa cần cô , Thường Lịch phía hiểu ý, im nơi cửa.
Cô đẩy xe trong, đây là căn phòng đổi nhiều nhất trong bộ ngôi nhà.
Trước , thư phòng vốn chiếm hai gian liền , chỉ một cô dùng nên trống trơn chẳng gì.
Còn bây giờ tường là giá sách âm tường chất đầy sách, hai bên là kệ hình vòm phân loại gọn gàng, giữa phòng là bàn dài hình chữ nhật, đặt hai chiếc laptop và vài tập tài liệu rải rác.
Ánh sáng ngoài cửa sổ xiên nghiêng rọi , phản chiếu qua lớp kính mờ,
gợi nên cảm giác tĩnh lặng, yên bình đến lạ.
Tô Nam thoáng sững , tiếp tục đẩy xe tiến lên.
Phó Dạ Xuyên giơ tay hiệu, dừng cô , chỉ sang phía bên tấm đệm tatami:
“Đến đó …”