Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 197.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:29:48
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gương mặt của Khương Chấn Thiên trắng bệch khi buông điện thoại, lúc này âm thanh mới dừng lại, thì ra vừa rồi ông ta vô tình ấn nhầm nút tăng âm lượng.

Thế nhưng ngay khi ông định nhấc điện thoại lên để xem rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì—

“Chị ơi! Em không phải người nhà họ Khương, không tin chúng ta có thể đi làm xét nghiệm ADN, em với Khương Chấn Thiên không có một chút quan hệ nào cả.”

Đó là câu thứ hai.

Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Khương Diễm liên tục làm loạn như thế?

Gương mặt Khương Chấn Thiên từ trắng chuyển sang đỏ, cơn giận bốc lên mà không có chỗ trút, răng ông ta nghiến chặt đến phát ra tiếng ken két:

“Thằng nhóc Khương Diễm khốn kiếp—”

Bác sĩ sợ bị vạ lây, vội vã rút lui.

Chỉ còn lại Khương Chấn Thiên một mình đối mặt với buổi phát sóng trực tiếp,

hoặc đúng hơn, phát sóng ký ức đã kết thúc, trên màn hình bây giờ là bóng lưng của một người phụ nữ, cùng với cửa sổ nhỏ hiện hình ảnh quen thuộc của Khương Diễm.

Rõ ràng là cậu ta với mái tóc đỏ rực nổi loạn, nhưng trong đôi mắt lại ngấn nước, lời nói cất lên cũng đáng thương vô cùng:

“Chị ơi, chị nhận em làm em trai kết nghĩa lại được không?”

Muốn biết vì sao Khương Diễm lại đột nhiên nói những lời như thế, phải bắt đầu từ lúc Khương Chấn Thiên bị bác sĩ làm cho hoảng sợ.

Cũng giống như ngày hôm qua, sau khi phát sóng kết thúc thì đến phần kết nối ngẫu nhiên, và lần này đúng lúc lại kết nối với Khương Diễm, thế nhưng Khương Lưu Huỳnh lại nói:

“Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn trả lời câu hỏi của người nhà họ Khương.”

… Câu nói kinh điển đó chính là bắt nguồn từ đây.

[Hiếu thảo đỉnh cao! Khương Diễm cậu giỏi lắm! Cuối cùng Huỳnh Huỳnh cũng thoát khỏi đứa em này rồi!]

[Huỳnh Huỳnh đừng tin lời nó nói, nó đang dụ cô trả lời đó!]

[Cười c.h.ế.t mất, em trai kết nghĩa gì chứ, em ruột còn không làm nổi mà cũng đòi làm kết nghĩa à?]

Khương Diễm thấy mình nói nhiều vậy mà đối phương vẫn không phản hồi, lại còn có đám cư dân mạng cổ vũ thêm, cậu tức đến mức suýt khóc, nghiến răng, dứt khoát nói hết những gì mình điều tra được:

“Hồi đó Vương Quyên trước khi ngủ với Khương Chấn Thiên đã ngủ với người đàn ông khác rồi! Chính miệng Vương Quyên nói với gã tình nhân đó! Em còn giữ đoạn chat trong điện thoại của bà ta đây!”

Vừa nói Khương Diễm vừa đưa đoạn hội thoại trong điện thoại khác lên trước camera.

Thời gian trò chuyện gần nhất hiện rõ ràng, chỉ mới hai hôm trước, Vương Quyên còn nhắn với gã tình nhân được lưu tên là “Bảo bối”:

[‘Thành tích của A Diễm kém cỏi không chịu nổi, chắc chắn là di truyền từ anh đó, em tức muốn c.h.ế.t với nó luôn!!’]

[‘Như vậy thì làm sao nó tranh được gia sản với hai đứa con trai của Khương Chấn Thiên chứ!’]

Gã tình nhân gửi lại một tin nhắn thoại:

[‘Thôi mà em yêu đừng giận~ Thành tích của A Diễm kém thì sao, không phải do di truyền từ anh đây à? Không có anh thì làm sao em sinh được đứa con trai đẹp trai như vậy, đúng không~’]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-197.html.]

[‘Hay là đừng bỏ thuốc Khương Chấn Thiên nữa, tụi mình g.i.ế.c luôn ông ta đi, rồi sửa di chúc lại, em thấy sao? Anh không thể chờ được nữa, muốn nhận con trai rồi!’]

Nghe đến đây, đôi mắt Khương Chấn Thiên đỏ ngầu đầy tia máu, trong lòng trào dâng sát khí.

Ông ta không thể ngờ người vợ mà mình tin tưởng lại phản bội, lại còn âm mưu với tên tình nhân để chiếm đoạt tài sản của ông.

“Đồ… đồ cẩu nam nữ đê tiện kia!!! Khụ khụ khụ!!”

Khương Chấn Thiên giận dữ hét lên, giọng nói đầy thù hận, nhưng điều khiến ông ta không thể chịu đựng nổi hơn cả là Khương Diễm, đứa con mà ông ta đã nuôi dưỡng suốt mười tám năm, vậy mà lại không phải con ruột của mình!

Ông đã nuôi con cho Vương Quyên và tình nhân suốt mười tám năm trời!

Hạt Dẻ Rang Đường

“Tôi phải g.i.ế.c ả! Tôi phải… khụ khụ khụ…”

Không thở nổi, ông ho dữ dội hơn, nhưng dù vậy, tay ông ta vẫn nắm chặt, như thể muốn nghiền nát cặp đôi gian phu dâm phụ kia ra thành từng mảnh.

Cho đến khi giọng nữ trên màn hình vang lên:

“Cậu muốn hỏi gì?”

Là Huỳnh Huỳnh, là giọng của Huỳnh Huỳnh!

Ánh mắt của Khương Chấn Thiên đờ đẫn nhìn lên, khi nghe thấy câu nói đó, nước mắt ông không kìm được mà trào ra, vừa dữ dội vừa dồn dập.

Dù trên màn hình chỉ thấy bóng lưng của Khương Lưu Huỳnh, nhưng…

“Đây là con gái của tôi…”

Khương Chấn Thiên đưa ngón tay run rẩy ra, khẽ chạm vào bóng lưng thiếu nữ trên màn hình, như thể qua đó có thể chạm tới con, để an ủi trái tim đầy thương tích của mình.

Thế nhưng khi ông nhìn thấy những dòng bình luận không ngừng trôi trên màn hình — toàn là những lời mắng nhiếc, công kích ông một cách cay nghiệt — tất cả che kín cả hình ảnh trước mặt:

“Đừng gửi nữa, các người đừng gửi nữa…”

Giọng ông ta khàn đặc dần nghẹn lại, dù đôi mắt đã nhòe đi vì nước, nhưng cũng không thể xóa được nỗi nhớ con da diết trong lòng ông.

Đây là đứa con duy nhất còn lại của ông, ông chỉ còn lại mình nó.

Chính là đứa bé khiến ông suốt đêm chờ đợi bên ngoài phòng sinh, là đứa con gái ruột mà ông đã dõi theo từ khi còn bé tí đến lúc lên bốn tuổi.

Khi nghe thấy giọng của nó, đầu ông nhói lên một cái, không biết vì sao, hình ảnh Huỳnh Huỳnh lần đầu gọi ông là “bố” bỗng hiện lên.

Còn có lúc con bé chập chững tập đi rồi nhào vào lòng ông, những lúc nó ôm lấy tay ông nũng nịu làm nũng.

Rõ ràng họ đã từng có biết bao nhiêu ký ức đẹp đẽ với nhau, nhưng lại không có lấy một ký ức nào… sau khi con bé tròn bốn tuổi.

Phải rồi.

Từ khi Khương Oản Oản xuất hiện bên cạnh ông ta, chỗ trống lẽ ra thuộc về Huỳnh Huỳnh trong lòng ông ta đã bị lấp đầy như thế.

Dù con gái ruột đã trở về, ông vẫn cố chấp giữ lấy một kẻ thay thế trong tim, cuối cùng đã hoàn toàn đánh mất Huỳnh Huỳnh.

“Tôi đã đánh mất con gái của mình rồi… tôi đánh mất thật rồi…”

“Huỳnh Huỳnh…”

Khi Khương Chấn Thiên nhận ra điều đó, ông ta òa khóc thành tiếng, tiếng khóc mỗi lúc một to hơn, thậm chí làm các y tá đi ngang qua cũng phải giật mình quay lại nhìn.

Loading...