Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 196.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:29:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ném điện thoại xong, Khương Tư Niên mới chợt nhớ ra…

Trời đã tối rồi.

Sau khi kết thúc buổi live stream sẽ có phần tương tác như hôm qua! Tức là Huỳnh Huỳnh sẽ kết nối và trả lời câu hỏi, anh nhất định phải xem, hơn nữa anh vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi…

Khương Tư Niên cuống cuồng chạy đến nhặt điện thoại, nhưng vừa mới đến gần,

Chiếc điện thoại bị đập hỏng đã tự bốc khói xám, khiến anh ta lùi lại theo phản xạ.

“Không sao, không sao… Đúng rồi, trung tâm thương mại, mình đi mua cái khác là được.”

Khương Tư Niên vừa tự nói với bản thân vừa chạy về phía tòa nhà bách hóa,

Chỉ là giờ phút này anh ta đã quên mất rằng bản thân sớm không còn là thiếu gia nhà giàu tiêu tiền không cần suy nghĩ, mà là một thiếu gia nợ nần chồng chất hàng chục tỷ.

Trong bệnh viện,

“Giấc mơ, đây nhất định là một giấc mơ! Hai đứa con trai ruột của tôi tuyệt đối không thể là thứ lai tạp được tạo ra trong phòng thí nghiệm!”

So với cú sốc trước đó, lần này rõ ràng cú sốc lần này còn nặng nề hơn với Khương Chấn Thiên,

Ông ta thậm chí nghi ngờ tất cả chỉ là giả, là ảo giác, là một giấc mơ!

Người vợ kề vai sát cánh bao năm lại là rắn độc, đứa con trai mà ông ta luôn tự hào lại không biết được tạo ra từ thứ gì… người nhân tạo!

Thật quá kinh khủng, giấc mơ này…

Khương Chấn Thiên điên cuồng đập đầu mình, mong rằng nhờ vậy có thể tỉnh lại. Nhưng khi ông ta mở mắt ra lần nữa, thì nhìn thấy trước mặt mình là một người mặc áo blouse trắng.

“A a a ——”

Tiếng hét gào thô bạo vang vọng trong phòng bệnh mãi mới dừng lại. Nếu không phải bác sĩ kịp thời bật đèn sáng, chắc ông ta còn hét thêm một lúc nữa…

“Hítt hàzz——”

Bác sĩ bực bội gỡ tay bịt tai xuống,

Lúc nãy nhìn qua ô cửa nhỏ, anh ta đã thấy trong phòng có một cái bóng đen lúc thì tự nói chuyện một mình, lúc thì tự đánh mình, thực sự bị dọa hết hồn.

Giờ còn phải hứng chịu tấn công vật lý từ ông ta… Công việc này đúng là càng ngày càng khó làm.

“Đang yên đang lành, cậu… cậu đến đây làm gì?”

Khương Chấn Thiên thở dốc hỏi, hoàn toàn quên mất rằng mình đang ở bệnh viện. Nếu đang yên đang lành thì liệu ông ta có ở đây không?

Bác sĩ cố nhịn cơn tức giận, im lặng, rồi lấy khẩu trang từ túi ra đeo vào trước khi nghiến răng nói:

“Không phải chính ông nhờ tôi đi làm xét nghiệm huyết thống giữa ông và hai cậu con trai sao? Giờ có kết quả rồi.”

Chỉ nghe thôi cũng cảm nhận được sự bực tức trong giọng nói anh ta, nhưng lúc này sự chú ý của Khương Chấn Thiên lại không nằm ở đó, mà là…

Xét nghiệm ADN?

Ai rảnh rỗi mà đi làm mấy thứ đó chứ!

Ngay khi Khương Chấn Thiên định nói mình không cần thì hình ảnh buổi live stream vừa rồi lại chợt hiện lên trong đầu ông ta,

Ông ta không khỏi nghĩ: Nếu Tư Niên và Thành Du thực sự là người nhân tạo, thì gen dùng để tạo ra họ có phải là của ông và Nhược Nhược không?

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù sao thì loại sinh vật này, cho dù là quái vật thì cũng phải có bố mẹ chứ,

Chỉ cần vẫn là con ông thì có sao đâu?

Biết đâu Nhược Nhược làm vậy là để sinh ra đứa con hoàn hảo hơn,

Dù sao thì bọn họ cũng quen nhau bao nhiêu năm, ông chẳng lẽ còn không hiểu Nhược Nhược là người thế nào!?

Cô ấy yêu ông đến vậy, vì sinh con cho ông mà còn không học tiếp tiến sĩ nữa, sao có thể…

Chưa kịp nghĩ xong thì Khương Chấn Thiên đã sốt ruột giật lấy phong bì hồ sơ, đến khi xé ra xem thì lại sững sờ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-196.html.]

“Sao lại có ba tờ?”

Bác sĩ gãi đầu đáp:

“Làm hai tặng một mà, còn có cả của Tam thiếu nữa, nhà các người ai mà chẳng từng nằm viện ở đây? Tiện thể làm luôn cho đủ bộ.”

…Khương Chấn Thiên im lặng,

Rồi hừ lạnh một tiếng:

“Làm chuyện thừa thãi! Khương Diễm mà còn cần phải xét nghiệm sao? Nhìn cái mí mắt hai mí rõ ràng kia kìa, nhìn phát biết ngay là con ruột của tôi rồi, có thể sai được chắc?”

Bác sĩ quay lưng lại, trợn trắng mắt, thầm lẩm bẩm trong lòng:

Chỉ vì mắt hai mí mà tin chắc à? Cả thế giới này biết bao nhiêu người hai mí đấy, nguyền rủa ông không đứa con nào là con ruột!

“Thằng bé nhất định là con ruột của tôi.”

Khương Chấn Thiên lại lặp lại một lần nữa, như cố tình nói cho bác sĩ nghe,

Chính sự tồn tại của Khương Diễm đã giúp ông vực dậy phần nào trái tim đang gần sụp đổ,

Nhìn xem! Không phải ông vẫn còn một đứa con trai đây sao! Dù Khương Tư Niên và Khương Thành Du không phải con ruột, là người nhân tạo đi chăng nữa thì sao?

Còn hơn là Khương Nhược lén lút sinh với người đàn ông khác chứ!

Nghĩ đến đây, Khương Chấn Thiên tự thuyết phục bản thân rồi cũng thấy dễ chịu hơn,

Ông ta còn cảm thấy: Khương Nhược giấu ông, đưa hai người nhân tạo về nhà làm con ông chẳng qua là vì cô ấy quá yêu ông mà thôi!

Căn cứ để ông tin vào điều này là:

Bên nhà Khương Thục đời đó chỉ có mình cô là con gái, mà Khương Thục cũng chỉ sinh được một cô con gái là Khương Nhược,

Ai mà biết được có phải nhà họ vốn không sinh được con trai không chứ…

Khương Chấn Thiên thở dài đầy bất lực, rút ba tờ giấy bên trong phong bì ra,

Xem hai tờ đầu tiên, thấy dòng chữ to rõ ràng “Không phù hợp”, ông thở dài một tiếng thật nặng nề, rồi chậm rãi lật đến tờ cuối cùng, tự tin mười phần…

Ngay khi bác sĩ còn đang thì thầm sau lưng ông,

“Keng——”

Một tiếng động lớn vang lên từ phía sau! Tiếp theo là tiếng gầm giận dữ của Khương Chấn Thiên:

“Không thể nào! Vương Quyên sao có thể làm vậy với tôi, Máy xét nghiệm của bệnh viện các người chắc chắn có vấn đề!!!”

Bác sĩ bình tĩnh bóp trán,

Theo quy định bệnh viện thì bác sĩ ngoài khoa xét nghiệm không được phép tự ý xem kết quả xét nghiệm của người khác,

Nhưng nhìn phản ứng này…

Ồ! Khương Diễm cũng không phải con ruột.

Có điều, đại thiếu và nhị thiếu là hàng công nghiệp, còn tam thiếu… chắc là hàng thủ công mỹ nghệ.

Bác sĩ thầm thắp cho Vương Quyên một nén nhang trong lòng, sau đó quay người nói với Khương Chấn Thiên:

“Xin Khương tiên sinh yên tâm, đội ngũ của chúng tôi làm việc rất chuyên nghiệp.”

“Xàm! Toàn nói xàm! Cút ra ngoài cho tôi!”

Khương Chấn Thiên vẫn cố lừa mình dối người, nghĩ rằng chỉ cần đuổi người đi thì mọi chuyện có thể như chưa từng xảy ra.

“Thưa ông, xin hãy bình tĩnh một chút. Đội ngũ của chúng tôi thực sự rất chuyên nghiệp. Xin hỏi ông nghi ngờ kết quả xét nghiệm của ai?”

Bác sĩ, vốn đã không ưa gì ông ta, liền không chút khách khí mỉa mai thêm một câu.

Khương Chấn Thiên giận tím mặt, túm lấy điện thoại định ném vào người bác sĩ. Thấy chiếc điện thoại sắp bay tới, bác sĩ biết điều lập tức chạy ra phía cửa,

Nhưng ngay khi anh ta sắp bước chân ra khỏi phòng bệnh…

Chiếc điện thoại của Khương Chấn Thiên – thứ đã im lặng bấy lâu – đột nhiên phát ra tiếng:

“Tôi – Khương Diễm – vốn không phải người nhà họ Khương! Tôi là con của Vương Quyên với người đàn ông khác!”

Loading...