Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 195.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:29:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ra khỏi cửa, trong mắt cô gái lại xuất hiện một giọt chất lỏng màu đỏ, nhưng nó không nhanh chóng rơi xuống mà chỉ lặng lẽ đọng lại trong khóe mắt.

“Đôi mắt của Huỳnh Huỳnh…”

Khương Thục ngồi trước màn hình, thấy cảnh ấy mà đau lòng đến tột cùng.

Bà không biết trên mặt cháu gái mình là nước mắt, chỉ nghĩ rằng mắt con bé đã bị đám người hầu đánh bị thương.

Bà cũng chưa từng nghĩ rằng số tiền mình đưa cho cháu gái lại bị đám kẻ vô sỉ ấy cướp trắng trợn như vậy — dù sao thì Huỳnh Huỳnh cũng là con gái ruột của Khương Chấn Thiên, là em ruột của Khương Tư Niên và Khương Thành Du!

Khương Thục nghĩ mãi mà không hiểu nổi sao họ có thể thờ ơ với quan hệ huyết thống như vậy!

“Các người… các người sao lại độc ác như thế, lại hành hạ Huỳnh Huỳnh của tôi như vậy! Huỳnh Huỳnh của tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà các người lại đối xử với nó như thế… hu hu hu…”

Khương Thục vừa khóc vừa chửi mắng, đây là lần đầu tiên bà gọi Khương Lưu Huỳnh là “Huỳnh Huỳnh của tôi”.

“Em yêu à…”

Vào khoảnh khắc mà toàn bộ tài sản lẽ ra thuộc về Khương Lưu Huỳnh bị người ngoài chiếm đoạt, những lời an ủi của Jack bỗng trở nên vô nghĩa.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Là lỗi của anh, không nên để một đứa trẻ như Huỳnh Huỳnh ở lại nơi đó. Lẽ ra nên đưa con bé về, nuôi nấng bên cạnh mình mới phải… Anh thật hồ đồ…”

Khương Thục chẳng còn tâm trạng mà để ý đến ông nữa, nước mắt vẫn không ngừng rơi, vừa là đau lòng, vừa là hối hận, lại vừa là phẫn nộ.

Ba cảm xúc ấy đan xen, như một ngọn núi đè nặng lên cơ thể.

Huống hồ bà đã ngoài bảy mươi tuổi, chưa đầy ba phút sau, vì quá đau buồn, bà ngất đi bất tỉnh nhân sự.

“Thục! Đừng… đừng vội, anh sẽ gọi bác sĩ ngay…”

Không rõ có phải do bị sốc quá lớn không, bàn tay của Jack bắt đầu run lên, phải ấn nhầm mấy lần mới gọi được cho bác sĩ.

Ở một nơi khác, Khương Tư Niên vẫn đang chìm trong nỗi đau và tự trách.

Cũng chính vào khoảnh khắc ý nghĩ về cái c.h.ế.t vụt qua trong đầu, anh ta chợt nhớ lại câu nói của Huỳnh Huỳnh: “Các người phải sống thật tốt.”

Liệu có thể nào điều kiện năm xưa mà Huỳnh Huỳnh đưa ra… vốn không dành cho họ ở thời điểm đó?

Cô … đã sớm đoán được ngày hôm nay sẽ đến.

Cô vì biết sau khi anh ta biết được sự thật sẽ có suy nghĩ này, nên mới muốn anh ta hứa với cô là phải sống cho tốt.

Huỳnh Huỳnh – sau khi chịu biết bao ấm ức – vậy mà vẫn nghĩ cho họ…

Cô thật tốt… thật sự rất tốt.

Khương Tư Niên bỗng nhiên muốn khóc lần nữa, với một kẻ hèn hạ như anh ta, làm sao xứng đáng với sự tốt đẹp của cô!?

Hốc mắt của người đàn ông nhanh chóng đỏ hơn cả hai má, phải mất một lúc lâu mới gượng dậy khỏi nỗi đau, anh ta cầm điện thoại lên, nghiêm túc nói với người trong màn hình:

“Huỳnh Huỳnh, em yên tâm. Trước khi được em tha thứ, anh sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy đâu. Anh nợ em một mạng, năm xưa chính em đã cứu anh, chịu khổ suốt mười năm thay cho anh.”

Chính suy nghĩ đó đã giúp anh tatìm lại được chút tự tin và dũng khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-195.html.]

Bọn họ là anh em ruột, là người một nhà, nên anh ta tin Huỳnh Huỳnh nhất định sẽ tha thứ cho mình…

Nếu không, sao cô lại bảo anh ta phải sống cho tốt chứ?

Thế nhưng ngay giây tiếp theo sau khi nói xong câu đó, hình ảnh bỗng dừng lại trên một tờ giấy.

Chỉ liếc qua một cái, Khương Tư Niên, người vừa còn đang đầy hy vọng, đã c.h.ế.t lặng.

Trên đó không chỉ có tên của người em thứ hai, mà còn có đủ loại số liệu kỳ quái, đáng chú ý nhất là dòng cuối cùng ghi rõ:

Phôi thai nhân tạo số một, Khương Thành Du, thất bại lần một, thất bại lần hai… thí nghiệm chấm dứt.

Khi anh ta còn đang cố nhìn rõ hơn thì Khương Lưu Huỳnh đã lật sang tờ thứ hai, phía dưới viết:

Phôi thai nhân tạo số hai, Khương Tư Niên, thí nghiệm thành công.

Là chính tên của anh ta…

Tim của Khương Tư Niên bỗng nhiên thắt lại một nhịp.

Đáng tiếc là mọi người còn chưa kịp nhìn rõ thì Khương Lưu Huỳnh đã gấp hai tờ giấy đó lại,

nhét vào hộp thư trước cửa biệt thự nhà họ Khương.

Nhìn vào trong biệt thự, nơi gia đình cô đang vui vẻ bàn bạc cách chia nhau một tỷ, Khương Lưu Huỳnh chọn ngay khoảnh khắc này để tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt in hằn hai vệt nước mắt đỏ rực.

Ánh mắt rõ ràng đầy đau thương, nhưng khóe môi cô lại khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói:

“Tạm biệt, hai anh trai của tôi.”

Khương Tư Niên điên cuồng ôm đầu, các đường gân xanh trên cánh tay nổi lên rõ ràng, một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, nhưng lúc này lại nói ra những lời đầy thấp hèn:

“Đừng… đừng nói là tạm biệt… Chúng ta là một gia đình mà. Huỳnh Huỳnh, em đang nói gì vậy? Anh không hiểu…

Anh xin em, xin em ra đây nói rõ cho anh biết có được không? Là do anh ngốc quá… anh không hiểu nổi.”

Thế nhưng bên đầu kia của tin nhắn mãi mãi chỉ hiện lên hai chữ đỏ rực: [Chưa đọc].

Bất lực, anh ta chỉ có thể quay lại phòng live stream để đọc những phân tích của cư dân mạng:

[Phôi thai nhân tạo là một dự án nghiên cứu khoa học của Viện Nghiên cứu Sinh học Đại học Bắc Đô hơn hai mươi năm trước, nhưng nghe giáo sư của tôi kể thì thất bại rồi, phòng thí nghiệm cũng bị đóng cửa luôn.]

[Thật sự có thể tạo ra phôi thai nhân tạo sao? Mà cũng lạ, Khương Thành Du là em mà lại là số một à?]

[Giờ đã là thế kỷ 22 rồi, chỉ cần có vật liệu phù hợp thì chúng ta còn không thể tạo ra gì nữa chứ? Trước đây còn có mèo nhân tạo, chó nhân tạo nữa kìa.]

[Nói đúng đó, rõ ràng Khương Thành Du là sản phẩm thất bại, nên mới sinh ra muộn hơn. Như vậy thì hai người họ đâu thể xem là con ruột của Khương Nhược được, chỉ có thể xem là vật thí nghiệm thôi.]

[Ồ~ bảo sao Khương Lưu Huỳnh nói họ không phải anh em ruột. Người nhân tạo mà cũng đòi làm anh ruột hả?]

Người nhân tạo? Vật thí nghiệm?

“Tôi không phải vật thí nghiệm! Tôi không phải! Tôi là con người bằng xương bằng thịt! Tôi với Huỳnh Huỳnh là anh em ruột cùng bố cùng mẹ!”

Khương Tư Niên giận dữ ném điện thoại vào gốc cây.

Chiếc điện thoại vỡ toang khi chạm đất, tan thành hai mảnh, hỏng đến mức không thể sửa chữa được nữa.

Loading...