Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 187.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:26:56
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Thục thấy cảnh này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c vui mừng nói:
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi, ít nhất điều kiện sống cũng đỡ hơn. Lâm Chấn Thiên dù sao cũng là cha ruột của con bé, không đến nỗi không cho nó ăn cơm, còn có tiền sinh hoạt nữa, chắc cũng không đến mức không cho…”
Jack nghe vậy thì định nói rồi lại thôi, bởi vì theo tài liệu cấp dưới cung cấp, mấy năm qua tiền sinh hoạt của Khương Lưu Huỳnh đều là do cô tự kiếm.
Khoản tiền duy nhất cô nhận được là mười vạn, nhưng đó lại là số tiền anh trai cô đưa để cắt đứt quan hệ với cô.
Không…
Ông nhớ lần cuối cùng vợ ông đến Hoa Quốc thăm bọn họ, bà ấy đã đưa cho Khương Lưu Huỳnh một tỷ. Ông tận mắt nhìn thấy vợ ông đưa tận tay cho cô, không thể nào sai được.
Nghĩ vậy, Jack cảm thấy dễ chịu hơn một chút, tiếp tục an ủi Khương Thục:
“Đúng vậy, về là tốt rồi, ở nhà vẫn an toàn hơn ở bên ngoài…”
Có lẽ ông chợt nhớ tới căn phòng trọ cũ nát của Khương Lưu Huỳnh nên vô thức đổi cách diễn đạt.
Nhưng không phải ai trong phòng live stream cũng nghĩ như vậy:
[Hả? Hả? Hả? Không phải vừa mới đi sao, bây giờ lại về làm gì? Đừng nói là đang diễn trò đấy nhé. Lớn từng này rồi mà còn nghĩ rằng bỏ học, bỏ nhà đi thì có thể khiến gia đình hối hận sao?]
Hạt Dẻ Rang Đường
[Có vẻ hơi vả mặt rồi, Khương Lưu Huỳnh. Tôi vừa khen cô có chí khí xong, mới được bao lâu mà đã quay lại rồi. Tôi coi thường cô.]
[Này này này, đừng nói linh tinh. Các người có thấy Khương Lưu Huỳnh trong màn hình không mà nói bừa thế? Hơn nữa, các người quên rồi à? Điện thoại và quần áo của cô ấy vẫn còn ở nhà họ Khương đấy.]
[Cô ấy về làm gì thì mặc kệ cô ấy, đây là nhà cô ấy mà! Các người có tư cách gì mà không cho cô ấy về nhà?]
Nhưng trong căn biệt thự rộng lớn này lại không thấy bóng dáng Khương Lưu Huỳnh đâu, ngược lại, tất cả thành viên khác của nhà họ Khương đều đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Giây tiếp theo, Khương Thục liền kinh ngạc, bởi vì bà nhìn thấy mình của năm năm trước đang từ từ bước vào qua cánh cửa lớn.
“Ông ngoại, bà ngoại!”
Khương Thành Du là người đầu tiên đứng dậy chào đón, tiếp theo đó là những người khác trong nhà họ Khương lần lượt đi tới chào hai ông bà.
Người không vui nhất có lẽ là mẹ con Vương Quyên, ngay cả Khương Diễm cũng đi nhanh hơn họ một bước. Lý do rất đơn giản—hai ông bà này rất hào phóng!
Lần trước đến, họ đã cho Khương Diễm 100 vạn tiền tiêu vặt. Khương Tư Niên và Khương Thành Du còn nhận được nhiều hơn, tận 1000 vạn.
Đây đâu phải là hai ông bà đáng ghét, là hai vị thần tài thì đúng hơn!
Nhưng Khương Oản Oản lại không nghĩ vậy, bởi vì cô ta chẳng nhận được xu nào, liền nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Con mụ già này sao còn chưa chết… trong tay nhiều tiền như thế mà không biết chia cho mình chút nào.”
Vương Quyên đứng ngay bên cạnh, nghe thấy rõ mồn một. Không ngoài dự đoán, bà ta cũng gật đầu đồng tình, rồi quay sang hỏi Khương Chấn Thiên:
“Chấn Thiên… lần này họ về có phải là muốn chuyển tài sản ở nước ngoài về không? Ông xem, họ cũng có tuổi rồi, để lại cho người ngoài chẳng bằng đưa cho ông, đúng không…
Nếu chúng ta có số tiền này, nhất định có thể trở thành nhà giàu nhất Bắc Kinh, sau này ông cũng không cần bận tâm đến mấy kẻ coi thường chúng ta nữa.”
Nghe thì có vẻ như bà ta đang nghĩ cho Khương Chấn Thiên, nhưng ai có chút đầu óc cũng sẽ không dung túng một người đàn bà tham lam như vậy ở bên cạnh mình.
Đáng tiếc là Khương Chấn Thiên không có đầu óc. Nghe xong, ông ta thậm chí còn hớn hở tưởng tượng đến cuộc sống của một đại phú hào:
“Đợi sau này tôi trở thành người giàu nhất Bắc Kinh, tôi sẽ mua cho bà một viên kim cương 10 carat, được không?”
…Cái này thì đáng bao nhiêu tiền chứ?
Vương Quyên quay đầu lườm một cái, ai mà ngờ được cảnh tượng này một ngày nào đó lại bị phát trên màn hình live stream trước hàng tỷ người chứ.
Nhưng cư dân mạng dường như đã quen với những màn kịch như vậy. Lúc này, chủ đề họ bàn tán sôi nổi hơn cả chính là bà lão trong lời bọn họ.
Thông tin về họ ở Hoa Quốc rất ít ỏi, chỉ có một vài ghi chép về Khương Thục khi còn trẻ, còn lại thì chẳng có gì cả.
[Ơ, sao bà lão này cũng họ Khương thế nhỉ? Mà nói mới nhớ… mẹ của Khương Lưu Huỳnh cũng họ Khương. Sao nhà này ai cũng họ Khương vậy?]
[WTF! Tôi vừa tra trên Baidu, căn cứ theo căn cước cũ thì Khương Chấn Thiên trước đây tên là Lâm Chấn Thiên! Đừng nói là… ông ta là ở rể đấy nhé?]
[Ha ha, giờ mới biết à? Họ Khương từ mấy trăm năm trước đã là hào môn đệ nhất Bắc Kinh rồi. Lúc đó Lâm Chấn Thiên còn chưa biết ở xó nào chơi bùn kìa.]
[Vậy thì bà cụ này đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, thế mà lại đồng ý để con rể cưới thêm vợ. Đáng đời bị người ta nhòm ngó tài sản!]
Lúc này, đứng giữa tâm điểm dư luận, Khương Thục tức giận đến mức bốc hỏa, nghiến răng nói:
“Được lắm, được lắm… cả nhà bọn chúng đều mong tôi c.h.ế.t sao—!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-187.html.]
Nói xong, bà vẫn cảm thấy cơn giận ngùn ngụt, khó chịu đến mức vỗ mạnh mấy cái lên ngực, hận không thể chui qua màn hình để tóm cổ bọn họ mà tát cho vài bạt tai.
Nhưng cũng không phải mọi chuyện đều tồi tệ. Sau khi nuốt xuống ngụm nước mà chồng đưa, Khương Thục nghiến răng nói:
“Cũng may là tôi chưa chuyển tài sản về nước, bây giờ tất cả vẫn còn nằm trong tay tôi…”
Bà lập tức đứng dậy, nhưng may mà Jack nhanh tay đè bà xuống, ăn ý nói:
“Anh đã bảo người đi sửa di chúc điện tử rồi, em chỉ cần nói thôi, không cần tự mình viết đâu.”
Tình yêu của ông dành cho Khương Thục là thật lòng thật dạ. Bây giờ nghe thấy có người nguyền rủa vợ mình chết, cơn giận trong ông cũng không kém gì bà.
Nhưng Jack so với Khương Thục lại bình tĩnh hơn một phần—đây cũng là thói quen mà ông rèn luyện được khi làm việc dưới trướng bà bao năm qua.
Thấy bà đã không nhịn được nữa, ông lập tức dặn dò trợ lý:
“Người thừa kế cuối cùng của tập đoàn Khương thị chỉ có thể là cháu gái duy nhất của Khương Thục—Khương Lưu Huỳnh. Sau khi tôi qua đời, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về con bé. Đúng rồi, thêm một điều kiện nữa, đó là ngoài con gái ruột của nó ra, một xu cũng không được để rơi vào tay kẻ khác.”
Jack nhìn bộ dạng nôn nóng của bà mà chỉ biết bất lực lắc đầu, nhưng cũng không cắt ngang, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng mềm mại của bà lão bên cạnh, giống như thuở hai người còn là thiếu niên. Sau đó, ông thì thầm bên tai bà lời hứa hẹn:
“Hãy tin anh, những kẻ phản bội Nhược Nhược của chúng ta, anh sẽ không tha cho một ai.”
“Nhưng em muốn tự tay…”
Khương Thục ngập ngừng. Nếu là trước đây, bà chắc chắn sẽ tự mình đến Hoa Quốc để tra tấn bọn chúng đến sống không bằng chết.
Nhưng bà đã già rồi, đó là sự thật. Hiện tại, bà đang sống nhờ vào thuốc đặc hiệu, chẳng khác nào một người sắp c.h.ế.t đang kéo dài hơi tàn.
Nếu thật sự phải nhờ ai đó thay mình làm chuyện này, thì đó nhất định phải là người mà bà tin tưởng nhất—người chồng trẻ hơn bà, người có thể sống lâu hơn bà ít nhất mười năm.
Ông ta trẻ hơn bà, còn sống được lâu…
Khương Thục thở dài:
“Anh yêu, ngày mai giúp em liên hệ với tập đoàn GS, mua loại thuốc mà anh nói trước đây đi. Em muốn sống thêm một thời gian nữa, ít nhất… em phải tận mắt chứng kiến kết cục của bọn chúng…”
“Còn về Huỳnh Huỳnh, nếu nó có thể sớm sinh một bé gái, lần này em nhất định sẽ giữ lại bên mình để đích thân dạy dỗ. Em muốn sống thêm mười năm nữa, không, hai mươi năm!”
Mà đây cũng chính là điều Jack mong muốn. Nửa năm trước, khi GS tung ra sản phẩm mới này, ông đã khuyên vợ mình thử rồi. Nhưng lúc đó, bà ấy cứ khăng khăng muốn thuận theo ý trời.
Bây giờ…
Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt Jack:
“Thật tốt quá… Cảm ơn em, cảm ơn vì em chịu ở lại…”
Dù ông biết bà không phải vì ông, mà là vì không nỡ buông bỏ tập đoàn Khương thị.
Bên này, trời vừa rạng sáng bên này, còn ở Hoa Quốc, mặt trời đã lặn từ lâu, bóng đêm dần bao trùm lên mảnh đất ấy.
Cùng lúc đó, người mà Jack phái đi cũng đã đến đồn cảnh sát nơi Vương Quyên đang bị giam giữ.
Xuất thân từ thế giới ngầm, đối với Jack, căm hận một người không đơn giản chỉ là g.i.ế.c c.h.ế.t họ.
Lúc này, Vương Quyên đang bị tạm giam bỗng nghe tin có người chi ra số tiền lớn để bảo lãnh mình. Bà ta lập tức đắc ý, còn trừng mắt lườm cảnh sát một cái đầy khiêu khích.
Nhưng cảnh sát lại không có bất kỳ phản ứng nào. Ngược lại, toàn bộ đồn cảnh sát bỗng nhiên đồng loạt đi ra ngoài.
Vương Quyên còn tưởng họ bị điên. Nhưng ai ngờ, bà ta vừa đi được hai bước thì bị một gã đàn ông to con lao đến đ.â.m sầm vào, ngã sõng soài xuống đất.
“Đồ đàn bà độc ác! Mạng của mày đây!”
Bà ta còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương thì đã ăn mấy cú đ.ấ.m vào mặt.
Còn đám cảnh sát thì trông có vẻ như đã đoán trước được chuyện này.
Chỉ đến khi thấy ánh mắt cầu cứu của Vương Quyên, họ mới lục tục tản ra, thậm chí còn nghe thấy có người bàn tán:
“Đến giờ cơm rồi, ăn gì đây nhỉ…”
Cuối cùng, Vương Quyên bị đánh đến bất tỉnh.
Khi cảnh sát định ra ngoài gọi người đưa bà ta đi bệnh viện, họ lại phát hiện ngoài cửa đã không còn ai nữa.
“Không phải chứ? Con mụ này là King Kong à? Sao còn có thể tự đi được?”
“Đừng có sỉ nhục King Kong! Con mụ này phải gọi là tai họa ngàn năm thì đúng hơn. Thật không hiểu nổi sao cục trưởng lại thả bà ta ra nữa? Tội g.i.ế.c người gần như đã ngồi chắc rồi còn gì!”