Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 185.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:26:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi phát sóng trực tiếp đã đi đến hồi kết.

Dưới sự giúp đỡ của An Tiểu Đức, Khương Lưu Huỳnh đã thành công chuyển vào ký túc xá nhân viên. Nói là ký túc xá nhân viên cũng không hẳn, bởi vì cả công ty, bao gồm cả lễ tân, chưa đến mười người…

Nhưng khi mọi người thực sự nhìn thấy toàn cảnh căn phòng, tất cả đều sững sờ:

[Không phải chỉ có thế này sao? Ngay cả chó cũng không thèm ở!]

[Cạn lời, nhỏ thì thôi đi, sao còn tồi tàn thế này, trần nhà còn dột nước nữa, thà ngủ ở công ty còn hơn.]

[Ai bảo Khương Lưu Huỳnh tự mình rời khỏi nhà họ Khương, đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, thiếu gì chút thời gian nữa? Giờ thì hay rồi, không học hành gì, chạy đi làm mấy việc này.]

[Nhẫn nhịn? Sống dưới cùng một mái nhà với kẻ đã g.i.ế.c mẹ mình, bạn có nhẫn nhịn được không? Bị cha ruột và anh em xa lánh, lạnh nhạt, bạn chịu nổi không? Huống hồ trong nhà còn có Khương Oản Oản luôn tìm cách hại cô ấy. So với cái danh hão đi học, ra ngoài xã hội thế này còn hơn, ít nhất có thể kiếm tiền, không phải phụ thuộc vào ai.]

Khương Lưu Huỳnh cũng nghĩ như vậy.

Nếu là trước đây, mục tiêu duy nhất của cô là thi đậu một trường đại học tốt. Học sinh mỹ thuật không nhất thiết phải vào Học viện Mỹ thuật, cô vẫn có thể vào đại học, nếu có thể đỗ Đại học Bắc Kinh thì có thể chứng minh năng lực của mình với bố.

Cô cũng là con gái ruột của bố mẹ, những gì anh trai có, cô cũng phải có một phần.

Còn việc có vạch trần được bộ mặt thật của Khương Oản Oản hay không, cô không quan tâm nữa. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, đường dài mới biết sức ngựa.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Cô còn phải gánh thêm mối thù g.i.ế.c mẹ, một mối thù không đội trời chung. Làm sao cô có thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn hai mẹ con nhà đó, nhìn họ phạm lỗi mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?

Cô… phải báo thù…

Có lẽ vì mải suy nghĩ quá mức, một lực đẩy bất ngờ từ bên cạnh cắt ngang dòng suy tư của cô.

“Ê, cô vào công ty bọn tôi kiểu gì thế? Cô có quan hệ gì với con lừa trọc đó?”

Quay đầu lại, cô thấy người lễ tân vừa gặp lúc nãy, cũng là bạn cùng phòng của cô, Trần Vân.

Khương Lưu Huỳnh ngây ra hai giây rồi lại bị đẩy thêm cái nữa.

“Đã vào trong phòng rồi còn che che giấu giấu cái gì? Cô xấu đến mức nào mà phải đeo khẩu trang hoài thế?”

Trần Vân vốn cực kỳ xem thường đám trẻ lang thang, bẩn thỉu. Ai ngờ chưa đầy một ngày, con bé này đã nhảy vọt lên thành cấp trên của mình, còn là nhân vật số hai của công ty…

Bây giờ lại phải ở chung phòng với Khương Lưu Huỳnh nữa, càng ghét hơn. Trần Vân hét lên:

“Để tôi xem mặt mũi cô thế nào!”

Thấy Trần Vân sắp vươn tay giật khẩu trang của mình, Khương Lưu Huỳnh theo bản năng làm động tác phòng thủ, đẩy cô ta ra.

Trần Vân không ngờ con bé yếu đuối này lại dám phản kháng, lảo đảo ngã xuống đất. Đúng lúc này, An Tiểu Đức từ căn hộ bên cạnh mang gà rán qua, vừa hay chứng kiến cảnh tượng…

Một người đứng, một người nằm.

Cảnh tượng này khiến Khương Lưu Huỳnh có cảm giác quen thuộc đến đáng sợ, trong lòng cô lập tức reo lên “không ổn rồi”.

Lý trí mách bảo cô nên đỡ người ta dậy trước rồi giải thích, nhưng cơ thể cô đã theo bản năng mà cứng đờ tại chỗ, quen với việc chờ đợi cơn trách mắng ập đến.

Dù sao thì cô cũng đã trải qua cảnh tượng này vô số lần, và kết quả lần nào cũng giống nhau.

Chỉ trong vài giây, cô như nhìn thấy trước cảnh mình bị An Tiểu Đức đuổi ra khỏi căn hộ.

“Tôi…”

Ngay khi Khương Lưu Huỳnh còn đang do dự mở miệng, không ngờ Trần Vân đã tự mình đứng dậy, còn đẩy cô một cái ngược lại…

Nhưng lần này, An Tiểu Đức không còn đứng đực ra đó nữa, mà lập tức lao tới ngăn cản:

“Ê ê ê!!! Có gì từ từ nói, Tiểu Trần, cô… cô động tay động chân làm gì?!”

“Chị Lẫm, mau chạy đi! Tôi giữ chân cô ta trước!”

Nhìn cảnh tượng này, Khương Lưu Huỳnh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí có chút may mắn. Ít nhất… cô gái này không giống Khương Oản Oản.

Cô ta chẳng phải chỉ muốn xem mặt cô thôi sao?

Vậy thì xem đi.

“Trần Vân… chị à, em với An Tiểu Đức là bạn trên mạng. Em vào công ty dựa vào thực lực của mình. Nếu chị không tin, em có thể cho chị xem chứng chỉ tin học của em, hoặc lịch sử trò chuyện giữa em và An Tiểu Đức.”

Vừa nói, Khương Lưu Huỳnh vừa tháo khẩu trang xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-185.html.]

Gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết lộ ra trước không khí. Làn da trắng nõn bị khẩu trang che kín nên ửng đỏ, đôi mắt đen láy khiến cô trông giống như một búp bê sứ, có chút ngây ngô, đáng yêu.

“Ai là chị cô chứ…”

“Không được xem lịch sử trò chuyện của tôi…”

Trần Vân còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy gương mặt sau lớp khẩu trang của cô gái. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững sờ, ngay cả An Tiểu Đức cũng chỉ nói được nửa câu rồi im bặt.

Tưởng rằng cô đeo khẩu trang vì nhan sắc bình thường, ai ngờ… lại xinh đẹp đến mức này.

“Xin lỗi, chị Trần Vân, đã khiến chị hiểu lầm.”

Đã vậy, cô còn lịch sự như thế…

Trần Vân rõ ràng không đeo khẩu trang, vậy mà mặt lại đỏ không kém Khương Lưu Huỳnh.

Còn An Tiểu Đức thì… nước miếng sắp chảy ra rồi. Anh ta vừa định nhào tới ngắm cho kỹ thì bị Trần Vân đá văng sang một bên.

“Cô bé này tôi nhận rồi! Ông chủ, đừng hòng có quan hệ gì với em gái đom đóm của tôi!”

Không phải cô ta cố tình đặt biệt danh đâu, mà thật sự là quên mất tên cô bé này, chỉ nhớ có chữ “Lưu” gì đó thôi.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối đen,

Chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình máy tính, nhưng cũng đủ để chiếu sáng gương mặt méo mó của một cô gái.

Đôi mắt cô ta đầy tia máu, ánh nhìn vặn vẹo. Trong căn phòng trống rỗng, ngoài âm thanh phát ra từ máy tính, còn có tiếng móng tay cào lên mặt bàn chói tai, khiến người ta rợn cả da gà.

Dần dần, bộ móng xinh đẹp của cô ta đã nhuốm đầy máu, thịt dính chặt vào mặt bàn. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn không dừng lại, mà càng điên cuồng hơn, chăm chú nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, lẩm bẩm:

“Em gái của tôi… Em ấy… là em gái của tôi…”

“Không ai được phép cướp em ấy khỏi tôi…”

Người đang nói chính là Giang Tiểu Viên.

Những ngày qua, cô ta gần như không ngủ không nghỉ, lúc nào cũng dán mắt vào buổi phát sóng trực tiếp.

Ngoài ra, cô ta chỉ làm thêm một việc duy nhất – sai người theo dõi Khương Thành Du.

Chỉ cần anh ta rời khỏi đám đông…

Cô ta sẽ lập tức móc trái tim anh ta ra, trả lại cho em gái mình, trả lại cho Tiểu Lưu Huỳnh của cô ta.

Nhưng có vẻ như… cô ta không cần phải ra tay bắt Khương Thành Du nữa rồi…

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Viên cuối cùng cũng dừng hành động cào mặt bàn, dùng bàn tay dính đầy m.á.u của mình cầm lấy điện thoại, nhanh chóng bấm số.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chuông reo rất lâu đầu dây bên kia mới bắt máy.

“Tiểu thư? Đừng giục tôi nữa mà, trái tim mới của Khương Nhị thiếu vừa được đưa tới, cho dù có muốn lấy trộm tim cũ của cậu ta thì cũng phải đợi bác sĩ phẫu thuật xong đã chứ!”

“Với lại… tôi chưa từng ăn trộm thứ này bao giờ…”

Tên lính đánh thuê cải trang thành y tá hạ thấp giọng thì thào. Trước giờ hắn chỉ nhận đơn g.i.ế.c người cướp hàng, bây giờ lại bị sai đi ăn trộm một quả tim còn đang đập?

Đùa chắc? Hắn mà không bóp nát luôn đã là nhân từ lắm rồi, còn muốn hắn bảo quản cẩn thận?

Điện thoại im lặng hồi lâu, sau đó mới vang lên một tiếng “Ừm” trầm thấp.

Giang Tiểu Viên lạnh nhạt nói: “Lấy được trái tim rồi thì không cần đưa đến đây, ở lại bệnh viện chờ tôi.”

Nói xong, cô ta cúp máy.

Vừa rồi, cô ta đã nghĩ ra một kế hoạch còn hay hơn việc giữ quả tim này để chờ Bạch Ly mang xác lên giành công.

Cô ta muốn dùng chính cơ thể mình để lưu giữ trái tim quý giá này.

Để đến khi nó được đặt trở lại trong lồng n.g.ự.c của Tiểu Lưu Huỳnh… cô ấy sẽ mãi mãi ghi nhớ cô ta.

Cô ta sẽ được chuộc tội, sẽ c.h.ế.t mà không còn vướng bận.

Giang Tiểu Viên nhìn tấm ảnh chụp màn hình của Khương Lưu Huỳnh vừa lưu về, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhõm.

Một lúc lâu sau, cô ta mới miễn cưỡng dời mắt khỏi màn hình, bắt đầu liên lạc với bác sĩ riêng của nhà họ Giang.

Năm phút sau.

“Cái gì?!! Ý cô là, cô muốn vứt bỏ quả tim khỏe mạnh của mình, thay vào đó là một trái tim vừa được cắt bỏ từ cơ thể người khác, rồi sau đó lại moi quả tim đó ra khỏi cơ thể cô, chuyển sang một cô gái không có tim khác đúng không?!”

Loading...