Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 183.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:25:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã mười năm trôi qua kể từ khi Khương Tư Niên trọng sinh.

Suốt mười năm qua, anh ta chưa từng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tìm kiếm Khương Lưu Huỳnh, cũng chưa từng từ bỏ ý định vạch trần bộ mặt thật của cặp mẹ con độc ác kia.

Thế nhưng, tất cả chỉ là con số không. Không chỉ không có chút tin tức nào về Lưu Huỳnh, mà ngay cả bộ mặt thật của Hà Oản Oản anh ta cũng không thể vạch trần.

Chỉ cần cô ta rơi một giọt nước mắt, bố và em trai sẽ lập tức tin tưởng vô điều kiện. Còn anh ta – đứa con trai ruột, người anh ruột của họ – lại bị đối xử như người ngoài.

Hãy nghe những gì họ nói:

“Sao tao lại có một đứa con trai như mày chứ? Mày làm tổn thương Oản Oản của chúng tao đến mức này! Đúng là nhỏ mọn, chẳng có chút khí khái đàn ông nào cả! Nếu tao biết trước mày có cái tính cách này, thì ngay ngày mày chào đời, tao đã bóp c.h.ế.t mày rồi!”

“Anh ơi, anh đừng lúc nào cũng bắt nạt Oản Oản nữa được không? Em ấy còn nhỏ như vậy, anh nhường em ấy một chút không được sao… Mẹ vẫn dạy chúng ta phải rộng lượng và lương thiện mà, sao anh lại trở nên như thế này…”

Hà Oản Oản gần như đã dùng lại tất cả những thủ đoạn mà cô ta từng vu oan cho Khương Lưu Huỳnh trước kia để gán lên người anh ta. Tất cả những hình phạt mà Lưu Huỳnh từng chịu đựng cũng đều ứng nghiệm lên anh ta.

Khương Tư Niên hận, hận đến tận xương tủy!

Chỉ sau vài lần như vậy, anh ta đã không thể kiên trì thêm nữa.

Anh ta tận mắt chứng kiến Hà Oản Oản lén bỏ thuốc độc vào cốc trà của Khương Chấn Thiên, tận mắt thấy cô ta giấu giấy báo dự thi trung học của Khương Thành Du, khiến cậu ta buộc phải lưu ban một năm.

Khương Tư Niên cứ thế khoanh tay đứng nhìn từng chuyện xảy ra trước mắt, ngày qua ngày tự hỏi: Rốt cuộc tại sao kiếp này mọi thứ lại thay đổi đến vậy?

Nếu Lưu Huỳnh còn ở đây, có lẽ anh ta vẫn còn một chút an ủi. Nhưng không có. Anh ta đã đi qua tất cả những ngôi làng mà mình nhớ tới, thậm chí cả Giang Tiểu Viên cũng tìm rồi. Vẫn không có chút dấu vết nào.

“Em rốt cuộc ở đâu… Anh trai rất nhớ em… Có phải chỉ khi nào… chỉ khi nào anh được trọng sinh lần nữa…”

Khương Tư Niên tự lẩm bẩm, bước chân tiến thêm một bước về phía rìa sân thượng.

Đây là sân thượng của tòa nhà tập đoàn Khương thị. Từ đây nhìn xuống, gần như có thể thu trọn cả thành phố vào tầm mắt. Kiếp này, thị lực của anh ta cũng giống như Lưu Huỳnh, có thể nhìn rõ từng gương mặt của đám đông phía xa cả ngàn mét.

Đủ mọi khuôn mặt lướt qua, nhưng không có ai quen thuộc.

Không! Khoan đã!

Trong tầm mắt của Khương Tư Niên bỗng xuất hiện một người vô cùng quen thuộc.

“Bạch Ly… chẳng phải cậu ta đã ra nước ngoài rồi sao?”

So với việc ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Bạch Ly, điều khiến anh ta lo lắng hơn cả là cô gái đang đứng bên cạnh cậu ta.

Cô ấy đeo khẩu trang và đội mũ, từ góc độ này căn bản không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Là ai? Là Lưu Huỳnh sao?

Kiếp trước, Bạch Ly thích Lưu Huỳnh đến mức nào, anh ta là người rõ nhất. Kiếp này, cậu ta chắc chắn sẽ không thân mật với bất kỳ cô gái nào khác, đúng không?

Người ta nói rằng những người có tình ắt sẽ có duyên gặp lại. Có lẽ… có lẽ nào đó chính là Lưu Huỳnh trọng sinh?

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, một cảm giác phấn khích chưa từng có bỗng trào dâng trong lòng Khương Tư Niên.

Đây là lần đầu tiên sau mười một năm, anh ta thực sự nở một nụ cười từ tận đáy lòng.

Ngay lập tức, anh ta quay người định bước xuống khỏi sân thượng.

Nhưng không ngờ, bước chân của anh ta lại mất kiểm soát, trượt ra ngoài.

Chưa kịp nhìn thấy người em gái mà anh ta ngày đêm mong nhớ, anh ta đã rơi xuống từ tòa nhà cao trăm mét.

Khương Tư Niên cảm thấy mình như bị một lực vô hình kéo xuống, gió gào thét bên tai, khoảng cách với mặt đất ngày càng gần, ngày càng gần…

Cho đến khoảnh khắc cô gái kia ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.

“Lưu Huỳnh…”

Khương Tư Niên dường như đã xác định được điều gì đó.

Nhưng dù anh ta có gào thét thế nào, đối phương cũng không thể nghe thấy.

Bởi vì…

Đã quá muộn rồi.

Không có tiếng vang trong đầu. Không có giọng nói của ai cả. Cũng không có tiếng còi xe inh ỏi.

Cả thế giới dường như trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.

Anh ta chỉ thấy thân thể mình nằm trong vũng máu.

Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc đó.

“Đại thiếu gia! Đại thiếu gia, cậu mau tỉnh lại đi! Công ty bây giờ rất cần cậu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-183.html.]

Dòng thời gian bị đóng băng cuối cùng cũng tiếp tục chảy. Âm thanh lại vang lên bên tai.

Khương Tư Niên mơ màng mở mắt ra, đối diện với một khuôn mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ.

“Chân Hữu Vi… sao anh… lại già đi thế này?”

Ý thức của anh ta vẫn còn đọng lại ở kiếp trước, vẫn chỉ mới mười chín tuổi. Còn Trợ lý của bố anh ta – người đàn ông trước mặt anh ta – đáng lẽ mới chỉ ngoài hai mươi, giờ đây lại mất đi một nửa mái tóc.

Khương Tư Niên vô thức giơ tay sờ lên đầu mình.

May quá, tóc vẫn còn.

Chân Hữu Vi lo sốt vó, vội vàng lay mạnh vai Khương Tư Niên, lớn tiếng hét lên:

“Thiếu gia, cậu đừng đùa nữa! Tập đoàn Khương thị sắp sụp đổ rồi đấy—!”

Nghe xong câu đó, Khương Tư Niên ngây ra vài giây, rõ ràng vẫn chưa kịp định thần.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta lại lộ ra vẻ mặt chẳng thèm bận tâm, thậm chí còn có chút khinh thường:

“Khương thị thì liên quan gì đến tôi? Không phải bố tôi từng nói rằng hận không thể chưa từng sinh ra tôi sao? Hay là… thấy tôi đỗ vào Đại học Bắc Kinh rồi nên không chờ nổi mà muốn bắt đầu bóc lột giá trị của tôi à?”

Ngay khi nói ra câu này, đầu Khương Tư Niên bỗng đau nhói. Anh ta cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã đến đây bằng cách nào.

Chân Hữu Vi ngớ người, từ bao giờ mà lão Khương tổng lại nói mấy lời này chứ?

Hơn nữa…

“Thiếu gia, cậu đỗ Đại học Bắc Kinh cũng đã tám, chín năm rồi, làm gì có chuyện ‘không chờ nổi’?”

Nhưng Khương Tư Niên hoàn toàn không nghe thấy lời Chân Hữu Vi nói. Cả người anh ta dường như đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

“Lưu Huỳnh! Tôi nhìn thấy em ấy rồi, tôi nhìn thấy rồi! Hahaha, cuối cùng tôi cũng tìm được em ấy rồi!!!”

Vừa nói, Khương Tư Niên vừa lao xuống giường, vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng anh ta chưa kịp bước qua cánh cửa thì đã bị Khương Chấn Thiên, người vừa hay đi tới, chặn lại ngay trước mặt.

“Tư—”

Ông chỉ kịp thốt lên một chữ, liền bị Khương Tư Niên thô bạo đẩy ngã xuống đất.

Chân Hữu Vi đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này mà sững sờ.

Ngay cả Khương Chấn Thiên – người vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê – cũng c.h.ế.t lặng, sau đó tức giận đến mức chỉ tay vào bóng lưng của Khương Tư Niên mà mắng to:

“Đồ bất hiếu! Ngay cả bố ruột mà mày cũng dám đẩy ngã à! Tao đúng là uổng công sinh ra mày rồi!”

Bước chân Khương Tư Niên hơi chậm lại, rồi hoàn toàn dừng hẳn.

Sau đó, anh ta quay người.

Khương Chấn Thiên thấy anh ta quay lại, cứ tưởng con trai định đỡ mình dậy, liền đưa tay ra—

Ai ngờ, thứ chờ đợi ông lại là một cái tát giáng thẳng xuống mặt.

“Bố ruột? Ông mà xứng làm bố ruột của tôi sao? Nếu không phải tại ông, tôi đã tìm thấy Lưu Huỳnh từ lâu rồi.”

???

Ba dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Khương Chấn Thiên.

Không khí trong phòng đông cứng lại ba giây.

Khương Tư Niên đưa tay xoa trán, vẻ mặt đầy chán ghét:

“Thôi bỏ đi, nói với ông cũng chẳng ích gì. Tôi phải nhanh chóng đi tìm em gái.”

Anh ta vừa quay người định bước đi thì Khương Chấn Thiên vội túm chặt lấy tay anh ta:

“Mày… mày mày mày điên rồi à?! Lưu Huỳnh là do chính mày ném ra giữa đường lớn, rồi quay lưng bỏ chạy đấy! Liên quan gì đến tao?! Tao biết tao có lỗi với con bé, luôn hiểu lầm nó, đó là lỗi của tao! Nhưng còn mày? Mày có tư cách gì mà nói tao?!”

Cả người Khương Tư Niên bỗng khựng lại.

Anh ta vô thức hất mạnh tay ra, nhưng sau khi nghe xong những lời đó, ánh mắt vốn tràn đầy khinh thường bỗng chậm rãi chuyển thành kinh ngạc.

Đôi mắt anh ta đột nhiên mở to, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Khương Chấn Thiên:

“Ông… nhớ ra sự tồn tại của Lưu Huỳnh rồi sao?”

?

“Đó là con gái ruột của tao! Tao làm sao có thể quên nó được?! Khương Tư Niên, mày tự nhiên phát điên cái gì thế hả?!”

Khương Chấn Thiên càng nói, giọng càng nghẹn ngào, nước mắt cứ thế trào ra.

Khí thế ban đầu còn hừng hực, vậy mà khuôn mặt giờ đây lại thấm đầy nước mắt.

Hạt Dẻ Rang Đường

Kiếp trước rốt cuộc là ông đã tạo nghiệt gì chứ…

Loading...