Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 180.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:24:07
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, trước mặt Khương Lưu Huỳnh lại là một tòa nhà văn phòng cao cấp.
Không ít người thắc mắc:
[Không phải nói là kỳ thi sao? Chẳng lẽ địa điểm thi lại ở trong tòa nhà văn phòng này?]
[Theo tôi thấy thì chắc cô ta không định nộp bài rồi. Vẽ gì mà loạn xạ, chẳng có chút sức sống nào, lấy điểm cao mới là lạ đấy!]
[Người nói câu này đúng là rác rưởi. Bức tranh này bên truyền thông Anh Hoa của chúng tôi đã lọt vào top ba rồi đấy. Nếu Hoa Quốc không cần, có thể gửi sang đây đào tạo. Với phong cách của cô ấy, biết đâu đại sư Bạch Điểu Hội Lý của chúng tôi sẽ phá lệ nhận làm đồ đệ!]—IP Hoa Anh Đào Quốc
[Mọe? Chỉ các người thôi á? Để cho tụi tôi thì hơn, xinh thế này thì nên làm idol, vẽ vời gì chứ. Nhưng không biết đại ca tôi có tranh với tụi tôi không đây…]—IP Phao Thái Quốc
[Chúng tôi không thèm tranh giành với một người da vàng đâu. Nhưng nếu cô gái này thật sự muốn nhập quốc tịch chúng tôi thì có thể cân nhắc.]—IP Xinh Đẹp Quốc
[A a a, không chịu nổi bọn ngu các người nữa rồi, quản lý có thể đá chúng nó ra không?]
[Hừ hừ, đừng có mơ. Khương Lưu Huỳnh là người nước chúng tôi, Nhật đừng hòng, Hàn cũng đừng hòng, Mỹ, cút đi!]
Có lẽ vì xuất hiện đối thủ cạnh tranh, mọi người mới nhận ra giá trị của thứ mình đang sở hữu.
…
Khương Lưu Huỳnh trước tiên tìm một cửa hàng tiện lợi mua khẩu trang, đeo vào rồi bước thẳng vào tòa nhà. Cô vào thang máy, mục tiêu rất rõ ràng, đẩy cửa kính của một văn phòng.
Bảy chữ “Công nghệ Thông tin Internet” lập tức đập vào mắt mọi người.
Lễ tân chỉ ngẩng đầu lên một chút khi thấy Khương Lưu Huỳnh, thuận miệng nói:
“Nếu đến tìm người thì tự gọi điện thoại bảo họ ra đây, khu vực văn phòng không tiếp người ngoài.”
Nghe vậy, Khương Lưu Huỳnh theo phản xạ sờ túi áo, trống trơn.
Cô vậy mà lại quên mang theo điện thoại!
Trên gương mặt cô hiếm khi lộ ra vẻ bối rối, cô cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi, tiến lên hỏi:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôi không mang theo điện thoại, có thể mượn điện thoại của chị không?”
Lần này, lễ tân thậm chí còn lười ngẩng đầu lên, dứt khoát nói:
“Không được.”
Thái độ kiêu ngạo của nhân viên lễ tân khiến khán giả đều kinh ngạc.
Thế nhưng, Khương Lưu Huỳnh không hề tức giận. Nếu không vào được thì cô đợi ở đây cũng được.
Cô từng thấy tài khoản mạng xã hội của đối phương, nếu dùng số lạ gọi, có khi sẽ bị cho là lừa đảo.
Vậy thì… cứ đợi thôi.
Dù sao cả đời cô cũng đã quen chờ đợi, thêm chút thời gian cũng không sao.
Đây chỉ là một công ty thông tin rất nhỏ, kim đồng hồ trên tường đã nhích qua một tiếng rồi mà không có ai đi lại.
Chỉ có nhân viên lễ tân đang lướt video, còn Khương Lưu Huỳnh thì nhắm mắt suốt cả quãng thời gian đó, không biết là đang suy nghĩ gì hay đã ngủ rồi.
Cứ thế…
Lại thêm một tiếng trôi qua.
Mãi đến sáu giờ chiều, khi sắp hết giờ làm, bên trong mới có người bước ra—một người đàn ông đeo kính, đầu hói gần nửa.
Khoảnh khắc tiếng bước chân đến gần, Khương Lưu Huỳnh lập tức mở mắt. Sau vài giờ chờ đợi, tia m.á.u trong mắt cô đã tan đi khá nhiều.
Nhưng con ngươi của cô dường như to hơn người bình thường, trông như đang đeo kính áp tròng vậy.
“Ơ? Cô bé này từ đâu đến thế? Tiểu Trần? Hả? Sao cô lại ngủ nữa rồi! Ngoài cửa còn có một người to đùng thế này mà cô cũng ngủ được hả? Không sợ tôi đuổi việc à?”
Nhân viên lễ tân tên Tiểu Trần lờ đờ ngẩng đầu lên, bĩu môi phản bác:
“Một đứa nhóc bẩn thỉu, nhìn là biết kiếm cớ vào đây ăn ké điều hòa. Tôi không đuổi đi là đã tích đức cho công ty lắm rồi, anh còn đòi sa thải tôi?”
Nói xong lại lầm bầm: “Một tháng có hai ngàn tiền lương, ai thèm ở đây lắm chắc.”
Xì——
Nghe cũng có lý.
An Tiểu Đức quay lại, cẩn thận quan sát cô gái trước mặt.
Đột nhiên, hắn phát hiện đối phương cũng đang quan sát khuôn mặt mình!
“Xem ra sức hút của anh đây vẫn không suy giảm như xưa nhỉ! Cô bé, hay là anh mời em… ờ… khụ khụ, mời em ăn một bữa mì gói nhé. Công ty nhỏ như bọn anh chẳng kiếm được bao nhiêu, em đừng có mà đòi tiền.”
Hắn nhìn quần áo lấm lem bụi bẩn của đối phương, suýt chút nữa đã nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng.
Nhưng tiếc là An Tiểu Đức không phải kẻ làm từ thiện. “Tiểu Đức, Tiểu Đức” (nghĩa là “lòng tốt nhỏ”), đã nói là “nhỏ” rồi, nên đãi một người lạ một bữa mì gói là hết mức rồi.
“An trong An Tiểu Đức là chữ ‘An’ của Ultraman (Siêu nhân điện quang) à? Tôi là Lẫm Lẫm… Chúng ta từng trò chuyện trên QQ, anh còn nhớ không?”
Một câu này không chỉ khiến An Tiểu Đức c.h.ế.t lặng mà còn khiến màn hình nổ tung.
[Lẫm Lẫm? Linh Linh? Lẻ loi? Là ai vậy??? Không lẽ là đại lão đã một mình đánh bại nhóm hacker khét tiếng JJ ở nước ngoài?!]
[Bớt nằm mơ đi, không thể nào, tuyệt đối không thể! Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Có thể gia nhập một tổ chức bí ẩn như vậy à? Hơn nữa, dù tôi thừa nhận cô ta biết chút ít về sửa máy tính, nhưng đừng có lôi dính dáng đến lĩnh vực công nghệ thông tin. Đừng có nhận vơ Lẫm Lẫm của chúng tôi!]
[Hmm không biết mọi người đang nói gì, nhưng người này nghe có vẻ thú vị đấy, muốn làm fan ghê!]
“Hahahaha——”
Sau nửa phút sững sờ, An Tiểu Đức bật cười ha hả.
“Nhóc con, em mới mấy tuổi hả? Khẩu khí lớn ghê nhỉ? Hay là chị Lẫm bảo em đến thử tôi đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-180.html.]
Tiểu Trần cũng không nhịn được mà cười phá lên, nhưng đối tượng cô ta chế giễu lại là An Tiểu Đức:
“Ông chủ, nickname của anh là ‘An trong Ultraman’ á? Hahaha… Người ta là ‘nl’ không phân biệt, còn anh là ‘on’ không phân biệt hả? Hahaha…”
(Ý là viết sai nickname, định đặt “An là An toàn” nhưng lại thành “An là Ultraman”, giống như cách người Trung Quốc hay nhầm giữa “n” và “l” trong phát âm.)
An Tiểu Đức tức đến mức dựng cả lông mày lên, ngay cả cô nhóc trước mặt cũng thấy chướng mắt.
Tự dưng chạy tới gọi nickname của hắn làm gì chứ?!
“Biến biến, nhóc con, đừng có làm phiền tôi làm việc. Nếu chị Lẫm muốn tìm tôi thì chị ấy sẽ gọi điện.”
Khương Lưu Huỳnh nhất thời không biết phải nói gì.
Nghe đối phương hết “Chị Lẫm” này đến “Chị Lẫm” nọ, nếu hắn biết “nhóc con” trước mặt chính là Chị Lẫm trong miệng mình…
Đúng là đau đầu.
“Tôi thực sự là Lẫm Lẫm. Còn nhớ cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta hôm qua không? Anh nói anh đang trốn trong nhà vệ sinh lén chơi Love and…”
“Ưm?!”
Cô còn chưa nói hết câu đã bị An Tiểu Đức lấy tay bịt miệng, ánh mắt cảnh cáo cô đừng nói nữa.
“Nhớ ra rồi! Đây là con của họ hàng tôi, chắc là bỏ nhà đi bụi tìm đến tôi đây. Tiểu Trần à, chuyện này cô đừng có nói ra ngoài, để tôi vào trong dạy dỗ nó.”
An Tiểu Đức vừa kéo cô vào văn phòng đã vội vàng ấn cô xuống ghế, nổi giận gầm lên:
“Nói! Cô là gián điệp do công ty nào cử đến? Muốn khiến tôi mất mặt giữa thanh thiên bạch nhật để cướp nhân viên lễ tân của tôi phải không?!”
…Khương Lưu Huỳnh lại rơi vào trầm mặc.
Thấy hắn còn định giật khẩu trang của mình xuống, cô lập tức đưa tay giữ chặt, nghiêm túc nói:
“Không được, Tiểu An!”
!!!
“Cô, cô, cô—tạo phản đấy à?! Ai cho cô gọi tôi như thế?! Gọi nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
Hắn là một sinh viên đại học tốt nghiệp đã đi làm được năm năm, hắn không cần thể diện sao?
Bị một con nhóc gọi là “Tiểu An”?!
“Phì! Mau gọi là chú!”
Văn phòng không cách âm, tiếng động này nhanh chóng thu hút sự chú ý của đồng nghiệp.
Đúng lúc này, một thanh niên trông trẻ hơn An Tiểu Đức vài tuổi bước vào:
“Lão đại, bớt giận đi, sao lại tranh cãi với một cô bé thế. Mà đúng lúc, bên A Hồng Tụ Tình Duyên—báo rằng website của họ bị tấn công. Hay là anh giải quyết chuyện đó trước đi?”
Nghe vậy, An Tiểu Đức lập tức cảm thấy khí thế của mình quay trở lại.
Hắn kéo cà vạt, đẩy kính mắt, hắng giọng nói:
“Một trang web hẹn hò dành cho người già mà ai thèm tấn công chứ… Chắc là họ không biết cách dùng hệ thống của tôi thôi…”
Vừa nói, hắn vừa tự tin nhận lấy laptop.
Nhưng càng nói, giọng hắn càng nhỏ dần.
Chỉ thấy hắn nhíu mày, hai tay gõ bàn phím như vũ bão… rồi website ngay lập tức treo đứng.
“Anh à? Sao vậy? Sao màn hình đen luôn rồi?”
…An Tiểu Đức phẩy tay, lập tức mở điện thoại, gõ chữ lạch cạch. Một lúc sau, hắn nghiêm túc nói với đàn em:
“Tôi đã tìm sư phụ ẩn cư của tôi rồi, chắc sẽ có kết quả sớm thôi!”
Khương Lưu Huỳnh liếc qua, phát hiện đối thoại hắn mở rõ ràng là với cô.
Nghĩ nghĩ, nếu có thể chứng minh bản thân theo cách này, chắc cũng không khiến Tiểu An mất mặt trước mọi người.
Nghĩ vậy, cô lập tức đưa tay với lấy laptop.
“Ê ê ê! Tôi cảnh cáo cô đừng có động vào, đây là tài liệu bí mật của công ty đấy! Này! Này!!”
Mặc dù An Tiểu Đức đã cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn để cô chớp lấy cơ hội.
Chỉ với vài tổ hợp phím nhanh chóng, màn hình đen vừa rồi lập tức sáng lên.
An Tiểu Đức trố mắt.
Hắn vừa dùng tổ hợp phím này mà!
Sao đến lượt cô làm thì được, còn hắn thì không?
Bàn phím này có nhận dạng giới tính à?!
“Ngốc, anh thiếu một phím.”
Khương Lưu Huỳnh bất lực thở dài, nhận lấy laptop từ tay hắn, tiếp tục gõ một tay.
Chỉ trong chưa đến ba phút, trang web đã khôi phục như cũ!!!
Cả đám người vây xem đều hóa đá.
[Khương Lưu Huỳnh, rốt cuộc còn có thứ gì chúng tôi chưa biết về cô không? Cái thiên tài toàn năng c.h.ế.t tiệt này!]
[Ai mà ngờ cuộc đời huy hoàng của cô ấy lại không dựa vào khả năng nhìn xa nghe thấu, không dựa vào giọng hát, cũng không dựa vào tài vẽ tranh hay kỹ thuật siêu phàm, mà lại chọn con đường phát sóng trực tiếp ký ức… Nói cách khác là khoe hết mọi kỹ năng một lượt á?!]
[Lại bắt đầu thần thánh hóa rồi, mấy người đúng là hết thuốc chữa. Chẳng qua chỉ là sửa lại một cái website thôi mà. Gã Ultraman kia không sửa được là do hắn gà thôi!]
[Hừ, lại có kẻ soi mói đến rồi. “Chẳng qua” à? Vậy tự sửa đi? Biết hát không? Biết vẽ không? Mấy cái đấy có thể giả bộ à?]