Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 175.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:21:01
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Ngay giây tiếp theo, màn hình điện thoại của Jack sáng lên.
Phải biết rằng từ sau khi họ tuyên bố nghỉ hưu, họ đã cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, chiếc điện thoại này cũng gần như chỉ để trưng bày, hầu như không còn nhận được tin nhắn nào nữa.
Jack đeo kính lão, nhìn kỹ vào màn hình, không ngờ lại là tin nhắn từ cậu con rể rẻ mạt của mình. Từ sau khi Khương Chấn Thiên cưới vợ hai, cả hai đã không còn liên lạc nữa.
Giờ tự nhiên gửi tin nhắn tới làm gì?
[Bố, con có chuyện muốn nhờ. Giờ tập đoàn Khương thị đang gặp khủng hoảng, cần một khoản tiền gấp. Xin bố giúp đỡ!]
Không một lời chào hỏi, chẳng chút vòng vo, thẳng thừng đến mức ngay cả một người nước ngoài như Jack cũng cảm thấy khó chịu, sắc mặt lập tức sa sầm.
Thấy vẻ mặt của chồng không đúng, Khương Thục liền hỏi:
“Chuyện gì thế, Jack? Ai gửi tin nhắn vậy?”
Jack thở dài:
“Haiz, là chồng của Nhược Nhược. Anh không ngờ tập đoàn Khương thị của Hoa Quốc thực sự đã hết tiền rồi. Bảo sao cháu gái chúng ta lại phải làm mấy thứ câu kéo sự chú ý này.”
Nghe xong, Khương Thục bất đắc dĩ gõ nhẹ lên đầu chồng:
“Không phải tiến đảo môn, là ở rể! Hồi đó em thấy cậu ta cũng có năng lực, lại chịu theo Nhược Nhược đổi họ, làm con rể nhà họ Khương. Ai ngờ bây giờ ngay cả Khương thị cũng không quản lý nổi, còn nghèo đến mức phải vay tiền của chúng ta.”
Liên kết tin nhắn này với những chuyện gần đây, Khương Thục lập tức nhận ra có thể Jack nói đúng—đám trẻ này lại nghĩ ra cách quay phim mới gì đó…
Khương Lưu Huỳnh.
Sao bà có thể có một đứa cháu gái như vậy chứ?
Đó là mẹ ruột của con bé, sao có thể tùy tiện mang ra làm tư liệu được?!
Nghĩ đến đây, Khương Thục tức đến mức ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
Thấy thế, Jack lập tức dừng động tác đang chuyển khoản, tiến tới an ủi:
“Đừng giận nữa, Thục. Nếu em thấy không khỏe, chúng ta đừng xem nữa, được không? Những thứ bọn trẻ làm, chúng ta cũng chẳng hiểu. Hay là anh đưa em ra ngoài đi dạo nhé?”
Nhưng lúc này, cơn giận trong lòng Khương Thục vẫn chưa nguôi, bà dứt khoát từ chối:
“Cứ xem tiếp đi! Em muốn xem thử trong năm năm chúng ta nghỉ hưu, Khương Lưu Huỳnh đã làm ra những trò gì!”
Đứa cháu gái này từ trước đã khiến bà vô cùng thất vọng.
Là tiểu thư khuê các mà chẳng có chút tài cán nào, lúc nào cũng trốn trong góc, không ra dáng chút nào.
Nhưng dù sao cũng là cháu ruột, trước khi đi bà vẫn để lại cho con bé một tỷ làm tiền tiêu vặt.
Vậy mà mới mấy năm đã tiêu sạch rồi.
Thật sự… quá sức thất vọng!
Jack dù muốn giúp cũng chẳng biết làm gì, đành ngồi xuống bên cạnh vợ, cùng bà tiếp tục xem.
Thời gian đã sang ngày hôm sau, hoặc có lẽ là ngày thứ ba?
Bọn họ cũng không rõ đã trôi qua bao lâu, nhưng trời rốt cuộc cũng sáng.
Khương Lưu Huỳnh cuối cùng không còn đầy vết thương nữa, vết bầm trên trán cũng đã biến mất, chỉ là tóc mái có vẻ dài hơn.
Nhưng hôm nay có chút khác biệt.
Cô vươn tay, dùng kẹp ghim vén tóc mái sang một bên, chỉ để lại vài lọn tóc vụn che đi đôi mắt vẫn còn đỏ hoe—có lẽ là đã khóc rất lâu.
May mắn thay, Vương Quyên và Khương Diễm dường như không kể cho ai nghe về chuyện đã xảy ra đêm hôm đó.
Khương Lưu Huỳnh vẫn có thể tự do đi lại trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-175.html.]
Cô bước từng bước lên cầu thang.
Nhưng có điều kỳ lạ—
[Phòng của cô ấy không phải ở tầng một sao? Sao lại đột nhiên đi lên trên? Đừng để bị Khương Oản Oản bắt gặp nữa đấy!]
[Không lẽ… định trực tiếp đối đầu với Vương Quyên? Đừng làm chuyện dại dột, bảo bối! So với việc g.i.ế.c bà ta hay cùng c.h.ế.t với bà ta, tốt hơn hết là nghĩ cách ghi lại bằng chứng đi!]
[Đừng nói nữa, hu hu, tôi đã tưởng tượng ra cảnh Lưu Huỳnh trước khi c.h.ế.t còn phải chịu sự nguyền rủa của nhà họ Khương, thậm chí là cả thế giới khinh bỉ. Biết đâu sau khi c.h.ế.t rồi, còn bị người ta đào mộ lên ấy chứ! Đám fan cuồng của Khương Oản Oản và Khương Thành Du thực sự không có não đâu!]
May mà cô không dừng lại ở tầng ba, mà tiếp tục đi lên trên.
Lại vòng qua một vòng, cuối cùng cô cũng tìm thấy một cầu thang khác.
Sau khi leo lên, mọi người kinh ngạc phát hiện tầng này cực kỳ chật hẹp, hình dạng cũng không theo quy tắc nào, giống như một căn gác xép.
Toàn bộ tầng chỉ có duy nhất một căn phòng.
Vừa nhìn thấy cánh cửa gỗ cũ kỹ đã ngả vàng, Khương Lưu Huỳnh lập tức nhận ra—nơi này đã có người khác ghé qua.
Bởi vì trên tay nắm cửa dính đầy những vệt màu vàng xanh lẫn lộn, giống như có ai đó từng dùng tay nắm chặt.
Một cảm giác sợ hãi bất giác dâng lên trong lòng cô…
Nhưng cuối cùng, cô vẫn run rẩy vươn tay ra nắm lấy tay cầm.
Lần này, thậm chí cô không cần vặn khóa—chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa đã mở.
Khung cảnh trước mắt khiến Khương Lưu Huỳnh sững sờ tại chỗ, đồng tử co rút lại kịch liệt.
Trên cửa sổ, một chữ “CHẾT” khổng lồ màu đỏ chói mắt được viết lên, giống như m.á.u tươi.
Ánh nắng xuyên qua lớp kính, phản chiếu vào phòng cũng nhuốm một tầng sắc đỏ, phủ lên người cô như một lớp màng quỷ dị.
Rõ ràng là ánh mặt trời chói chang, nhưng lúc này, thứ cô cảm nhận được lại là một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Mặt sàn thì bừa bộn vô cùng—khắp nơi đều là những bức tranh của cô bị xé nát, giá vẽ bị đẩy đổ, những hộp màu mà cô đã dành dụm toàn bộ tiền bạc để mua cũng bị hất tung, cọ vẽ thì bị bẻ cong thành hình dạng méo mó.
Sao lại… thành ra thế này?
“Soạt—”
Cô vừa bước lên hai bước đã giẫm lên những mảnh giấy vụn.
Dù đã cố hết sức để chỉ đặt chân vào khoảng trống, nhưng vẫn không thể tránh khỏi.
Lúc này, bước chân cô nhẹ tựa vũ công, như đang múa trên một bãi chiến trường đầy những mảnh t.h.i t.h.ể bị xé vụn.
Đỏ… Đen… Đủ loại màu sắc hỗn loạn…
Từng bước, từng bước lướt qua những tác phẩm đã bị hủy hoại, cuối cùng cô dừng lại bên cạnh chiếc giá vẽ bị đổ, cúi người nhặt lên chồng tranh bị xé nát.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bàn tay run rẩy vuốt nhẹ từng tờ giấy, cảm nhận sức nặng của chúng.
Mỗi một bức tranh ở đây đều là tác phẩm cô vẽ sau những lần tổn thương, cũng là cách duy nhất để cô trút bỏ cảm xúc trong lòng.
Thế nhưng, giờ phút này, tất cả đều bị quét lên một lớp sơn đen, trở nên méo mó, biến dạng đến mức không còn nhận ra nữa.
Điều kỳ lạ là, cô không cảm thấy quá đau lòng.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ có đôi tay run rẩy, vẫn tiếp tục lật giở từng trang, mới tiết lộ nỗi hoang mang đang cuộn trào trong lòng cô.