Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 169.

Cập nhật lúc: 2025-05-14 19:58:05
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bộp——”

Màn hình phát trực tiếp vụt tắt.

Bình luận im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục tràn ngập màn hình:

[Mọi người có cảm thấy… có gì đó không đúng không? Câu cuối cùng anh ta nói là “Thả tôi đi”?? Không phải chính anh ta tự biên tự diễn sao? Không lẽ đây là một vụ bắt cóc thật?!]

[Xì, khinh thường, tôi không quan tâm anh ta có bị bắt cóc hay không, chẳng phải chính miệng anh ta thừa nhận sao? Lại là đám ngu ngốc các người hiểu lầm về Huỳnh Huỳnh của chúng tôi rồi. Cô ấy có kỹ thuật tốt như vậy, là bị cái kẻ vướng víu kia hại thôi, hiểu chưa?]

[Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Tiến sĩ Bạch—à phì, Bạch Ly vẫn đang yên ổn trong bệnh viện chúng tôi đấy! Hôm qua còn đánh nhau với Khương Tư Niên phải nhập viện nữa kìa! Không tin thì tôi chụp cho các người xem—jpg.]

Cô y tá tiện tay bấm chụp một tấm, gửi đi mà chẳng buồn nhìn lại.

Và thế là trên màn hình của tất cả mọi người hiện ra một bức ảnh: Bạch Ly đang nằm trên giường bệnh, đột nhiên mở mắt trừng trừng.

Hình ảnh này… trông giống hệt với Bạch Ly bị trói trên ghế khi nãy! Nhưng mà…

Chỉ mới mấy phút trôi qua thôi mà? Sao có thể từ nhà kho chạy tới đây nhanh vậy? Chẳng lẽ công nghệ của nhà họ Bạch đã tiên tiến đến mức có thể dịch chuyển tức thời rồi sao?!

Hay là… công nghệ nhân bản? Phân thân? Chứ đâu thể nào là phẫu thuật thẩm mỹ được…

Dù sao thì, cô y tá vừa khẳng định chắc nịch rằng Bạch Ly luôn ở đây, chưa từng rời đi. Vậy nên, cái người ở nơi tối om kia chắc chắn không thể là anh ta được!

Mọi thứ rối tung lên.

Không chỉ những người khác hoang mang, ngay cả Bạch Ly, người vừa tỉnh dậy, cũng đầy hoang mang.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là đưa tay chạm vào lưỡi mình.

May quá, vẫn còn. Không bị anh ta cắn đứt.

Vậy thì… bây giờ anh ta đang ở đâu?

“Bệnh viện??? Sao mình lại ở đây? Ai đã đưa mình tới đây?”

Cô y tá: “Hả? Anh không phải luôn ở đây sao?”

Một câu nói khiến CPU trong đầu Bạch Ly như bốc khói.

Nếu anh ta thực sự đã luôn ở đây, vậy thì người trong nhà kho là ai?!

Không lẽ tất cả những gì vừa xảy ra… chỉ là một giấc mơ sao?

“Khụ khụ, ừm… Anh Bạch, chúng tôi đều rất tò mò, người bị trói trên ghế trong live stream khi nãy có phải là anh không? Anh làm sao mà phân thân được vậy?”

Cô y tá vỗ vai anh ta, hỏi một câu khiến tim Bạch Ly chợt run lên.

Không! Tất cả chuyện này không phải là mơ!

Mà là thật!

Chẳng lẽ linh hồn của anh ta bị rút ra rồi sao? Thế giới này thực sự huyền bí đến vậy ư?

Không… phải tin vào khoa học.

Hay là… thể chứa ý thức?

Đột nhiên, anh ta nghĩ đến một thuật ngữ.

Trong quá trình nghiên cứu máy trích xuất ký ức, anh ta đã từng nghiên cứu sơ qua về nó.

Ban đầu, kế hoạch của anh là dùng thể chứa ý thức này để kết nối với Huỳnh Huỳnh, rút toàn bộ ký ức của cô ra, lưu vào một cỗ máy để tạo ra ý thức tự vận hành.

Như vậy, cho dù não bộ của cô c.h.ế.t đi, thậm chí cả cơ thể cũng không còn tồn tại, cô l vẫn có thể ở bên anh theo một cách khác.

Bởi vì anh ta luôn tin rằng ký ức mới là vật chứa linh hồn của con người, còn cơ thể thì không.

Một tờ giấy trắng, chỉ cần chép lại y hệt những gì có trên tờ giấy kia, thì nó sẽ trở thành tờ giấy ấy.

Vậy nên, trong lúc anh ta bất tỉnh, ký ức của anh đã bị sao chép. Và cỗ máy đó vẫn còn đang kết nối với cơ thể anh… tạo ra sự chia sẻ ký ức.

Nhưng mà… cái máy đó đã thất bại cơ mà! Vì nó chỉ có thể truyền tải ký ức, chứ không thể kế thừa hay tạo ra cảm xúc!

“Tại sao lại như thế… Sao có thể như thế được!!”

Bạch Ly đ.ấ.m mạnh xuống giường, cố gắng phát tiết sự đau khổ trong lòng.

Từ khi buổi phát sóng trực tiếp thoát khỏi tầm kiểm soát, tất cả mọi thứ đều vượt khỏi tầm tay anh ta.

Tất cả mọi thứ!!!

“Aaa!!”

Cô y tá giật nảy mình hét lên, trong lòng sợ hãi cực độ. Không muốn trả lời thì thôi, hung dữ như vậy làm gì chứ?! Với cả… tinh thần của anh ta trông không bình thường chút nào!

Không lẽ… bị bệnh tâm thần à?!!

“À… anh Bạch này, hay là anh cứ nghỉ ngơi thêm đi, tôi sẽ gọi bác sĩ của anh đến khám cho anh nhé!”

Nói xong, cô ta vội vàng co giò chạy biến, chẳng dám ngoảnh đầu lại.

Không biết bao lâu sau, Bạch Ly đã phát tiết xong, uể oải rút kim truyền dịch khỏi cánh tay, rồi cứ thế đi chân trần ra khỏi phòng.

Vừa đi, anh ta vừa lẩm bẩm:

“Tìm trợ lý… tìm Huỳnh Huỳnh…”

“Em đã biết rồi!!!”

Khương Diễm tức giận đập bàn, toàn thân run lên vì kích động.

Giờ thì cậu đã hoàn toàn hiểu tại sao chị Huỳnh Huỳnh lại nói như vậy, bởi vì…

Trong phòng giám sát, Khương Diễm vẫn chưa tìm được gì. Công ty quá lớn, cậu ta bắt đầu tra từ sảnh chính, đã tua nhanh hết mức nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng chị Huỳnh Huỳnh.

Hơn nữa, phần lớn sự chú ý của cậu lại bị hai kẻ thần kinh—Khương Oản Oản và Bạch Ly—thu hút, khiến cậu phải quay lại xem một lần nữa.

Với tốc độ này, cậu biết đến bao giờ mới xem xong đây hả trời?!

“Cạch——”

Không biết là vô tình bấm phải nút gì, màn hình giám sát đột nhiên nhảy đến một đoạn khác.

Ngay khi cậu định thoát ra để chuyển lại, hình ảnh trên màn hình lại hiện lên bóng dáng của Khương Oản Oản!

Là ngay bây giờ sao?!

Khương Diễm vội vàng nhìn ngày tháng, nhưng phát hiện đây là mấy ngày trước khi cô ta bị đẩy xuống lầu!

Chuyện này là sao? Cậu nhớ lúc trước bọn họ đã xem qua đoạn có chị Huỳnh Huỳnh rồi nên không lật lại nữa mà.

Vậy tại sao… Khương Oản Oản lại lén lút xuất hiện trong… văn phòng của anh cả?!!

May mà đoạn này có thu âm. Cậu muốn xem rốt cuộc con đàn bà xấu xa này định giở trò gì!

“Tức c.h.ế.t đi được! Cho anh ta uống thực đơn suy thận lâu như vậy rồi, tại sao vẫn chưa c.h.ế.t hả?! Nếu cứ tiếp tục thế này, lão già đó sẽ để lại toàn bộ công ty cho anh ta mất!”

Trên màn hình, cô ta vừa chửi rủa vừa nhanh chóng mở nắp bình giữ nhiệt trên bàn, rắc vào trong đó một loại bột không rõ nguồn gốc.

Trước khi rời đi, còn không quên cầm cốc nước lắc lắc hai vòng.

“Hừ, lần này tôi dùng thuốc mạnh đấy. Uống vào thì cứ chờ mà liệt giường đi!”

… Liệt giường?!

“Cô ta rốt cuộc lấy đâu ra lắm thuốc độc như vậy?!!!”

Khương Diễm gầm lên giận dữ, tức đến mức đập thẳng bàn phím xuống đất.

Bảo sao! Bảo sao hôm đó anh cả lại đột nhiên nôn ra m.á.u rồi bị đưa vào phòng cấp cứu! Nhưng chỉ dựa vào lời nói này thì vẫn không hợp lý…

Bởi vì, Khương Oản Oản đã nói lần này là khiến người ta bị liệt, nhưng hôm đó bác sĩ lại chỉ nói về chức năng thận…

Không uống! Đúng rồi! Nhất định là anh cả chưa uống!

Cậu lập tức tăng tốc video, rất nhanh sau đó liền thấy Khương Tư Niên xuất hiện.

Anh ta vào phòng, ngồi xuống chưa bao lâu đã cầm lấy cốc nước.

Khương Diễm nhìn đến mức tim đập thình thịch, hận không thể lao thẳng vào màn hình để đánh văng cốc nước đó đi!

Chỉ thấy anh ta vặn nắp, nghiêng ly nước…

Ngay khi chất lỏng sắp chạm đến môi, “Rầm!!”

Cửa phòng bị mở tung!

Anh ta hoảng hốt đến mức chưa kịp uống đã phun hết ra ngoài.

“Khương, Khương Lưu Huỳnh?! Sao em lại ở đây?! Em học quy tắc ở đâu vậy?! Trước khi vào phòng người khác không biết gõ cửa hả?!”

Huỳnh… Huỳnh Huỳnh?

Khương Diễm không thể tin vào mắt mình.

Trên màn hình là một cô gái mặc áo trắng, phối với quần bò giản dị.

Dù góc quay từ camera giám sát khiến cô trông rất bình thường, nhưng trong lòng Khương Diễm lại trào dâng một dòng cảm xúc mãnh liệt.

Cuối cùng cũng thấy chị ấy rồi… Cuối cùng cũng thấy chị ấy rồi…

Hạt Dẻ Rang Đường

Dù chỉ mới xem live stream của chị cách đây không lâu, nhưng người mà cậu đang nhìn thấy bây giờ lại là Khương Lưu Huỳnh của một tuần trước—người gần gũi với cậu nhất!

Khương Diễm không nhịn được đưa tay chạm lên màn hình, chạm vào gương mặt bị tóc che khuất một phần của chị mình.

Cậu không cầm được nước mắt, khẽ thì thầm:

“Chị ơi… em nhớ chị lắm… chị Huỳnh Huỳnh, quay về đi… em biết sai rồi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-169.html.]

Mà lúc này, trên màn hình, Khương Lưu Huỳnh vẫn giữ im lặng.

Bất kể Khương Tư Niên nói gì, cô cũng chỉ làm duy nhất một động tác.

Chậm rãi bước tới gần cốc nước, chỉ vào nó, nâng lên, đưa đến trước mặt anh ta, rồi nói:

“Anh cả.”

“Anh uống đi.”

“Anh uống đi mà.”

Động tác máy móc, bất kể nhìn từ góc của Khương Diễm hay của Khương Tư Niên, đều cảm thấy cực kỳ kỳ quái.

Quái dị đến mức không giống một con người thật sự.

Ngay cả giọng nói cũng có gì đó sai sai.

Nhưng… ai lại quan tâm điều đó chứ?

Khương Tư Niên nhíu mày, lập tức hất đổ cốc nước trong tay cô, lạnh giọng châm chọc:

“Tôi không dám nhận cái danh ‘anh cả’ này của cô. Cút khỏi địa bàn của tôi ngay!”

Khương Lưu Huỳnh cúi đầu, nhìn chăm chăm vào cốc nước đã đổ xuống đất.

Sau đó, cô lại như vừa hoàn thành một mệnh lệnh nào đó, im lặng xoay người rời đi.

“Em hiểu rồi!!!”

Khương Diễm đập mạnh xuống bàn, phẫn nộ tột cùng.

Giờ thì cậu đã hoàn toàn hiểu vì sao chị Huỳnh Huỳnh lại nói như vậy…

Bởi vì——

“Khương Tư Niên căn bản không tin chị ấy! Cho nên khi chị Huỳnh Huỳnh bảo anh ta uống, anh ta ngược lại lại không uống! Đây chính là kích thích ngược!”

Ha. Rốt cuộc ai đang châm chọc ai đây?

Mới qua bao lâu chứ? Cậu vừa tận mắt chứng kiến người chị mà mình trân quý bị Khương Tư Niên đối xử như rác rưởi, lạnh lùng đuổi ra ngoài.

Chị ấy chắc chắn đã đau lòng đến tột độ, thế nhưng vẫn lựa chọn lương thiện, vẫn lựa chọn cứu anh cả.

Tại sao chị ấy lại phải tốt đến như vậy?!

Tại sao chứ?

Giờ đây, cậu thà rằng chị ấy có thể ích kỷ một chút, thà rằng chị ấy đừng ngăn anh cả uống ly nước độc kia.

Bọn họ… đều nợ chị ấy cả mạng sống.

Nợ bao nhiêu lần, rốt cuộc phải làm sao mới có thể trả lại?

Làm sao mới có thể khiến chị ấy tha thứ cho bọn họ?

Khương Diễm nhắm mắt lại, đau khổ tột cùng.

Chỉ vài phút theo dõi đoạn ghi hình thôi mà tâm trí cậu đã bị bào mòn đến kiệt quệ.

Trong đầu cậu lướt qua từng mảnh ký ức về Khương Lưu Huỳnh. Nhưng đúng lúc này, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong tâm trí cậu—

Thuốc độc!

Khương Oản Oản lấy đâu ra nhiều thuốc độc như vậy?!

Hết lần này đến lần khác, dường như nguồn cung cấp của cô ta là vô tận.

Chuyện này nhất định có vấn đề.

Nếu có thể điều tra ra… thì thật tốt biết bao!

Chỉ tiếc rằng, lúc này đây, Khương Diễm vẫn chưa ý thức được—

Một khi cậu bắt đầu điều tra chuyện này, thứ cậu đào lên sẽ không chỉ là sự thật về Khương Oản Oản, mà còn kéo theo cả chính mẹ ruột của cậu… thậm chí là bố ruột thực sự của cậu.

____

Bên này, khán giả đã chửi suốt năm phút, thấy Bạch Ly bị chửi đến mức không còn phản ứng gì nữa, lập tức cảm thấy nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa, thôi thì tiếp tục xem live stream vậy…

Lúc này, đoạn phát sóng đã đến phần Bạch Ly kể lại chuyện hôm đó, anh ta nằm dưới gầm giường nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Khương Oản Oản và Khương Lưu Huỳnh.

[Cuối cùng! Biểu cảm của Khương Oản Oản cuối cùng cũng đúng vị rồi! Đó là một khuôn mặt thần kỳ, ôi chao, thật sự buồn cười quá đi mất, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, hahaha tức đến phát điên rồi kìa.]

[Đừng nói nữa, tôi cảm thấy mình sắp thành kiểu nhân cách Wi-Fi rồi, không chịu nổi thêm kích thích nào nữa đâu. Khương Oản Oản, cầu xin cô lần này thông minh lên một chút đi, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi, nghe thêm chút nữa chắc tôi cũng bị ngu luôn mất.]

“Anh… anh đang đùa sao?” Khương Oản Oản không thể giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí nước mắt cũng rút ngược trở lại.

Nếu hôm đó Bạch Ly thực sự nằm dưới gầm giường của Khương Lưu Huỳnh… vậy chẳng phải lúc đó hai người họ đã có gì với nhau rồi sao?

“Không sai, bao gồm cả chuyện mấy ngày trước cô bảo Sở Yên Nhi c.h.ặ.t t.a.y Khương Lưu Huỳnh, và việc cô tìm người đánh đập em trai ruột của mình rồi đổ tội cho Khương Lưu Huỳnh…”

Bạch Ly thong thả nói ra từng câu từng chữ, khiến Khương Oản Oản tức đến phát điên!

Vậy bao năm nay, sự thân thiết giữa Bạch Ly và cô ta rốt cuộc là gì? Những tín hiệu sai lệch mà anh ta đưa ra cho cô ta, chẳng lẽ chỉ là để giành lấy lòng tin của cô ta thôi sao?!

A a a! Tên khốn này! Còn đáng ghét hơn cả Khương Lưu Huỳnh!

Bạch Ly nhìn cô ta với vẻ cười như không cười, dường như đang đợi câu trả lời.

Nhưng Khương Oản Oản vẫn còn đắm chìm trong lời nói của anh ta, trong đầu mắng chửi cả trăm lần rồi mới chậm rãi lên tiếng:

“Anh có bằng chứng không? Cho dù…”

Mới nói được một nửa, cô ta đã khựng lại. Ý định xé toạc mặt nạ vừa lóe lên nhưng ngay giây phút nhớ đến thân phận của Bạch Ly, cô ta lại cố nhịn xuống, đổi giọng thành một vẻ tủi thân:

“Anh Bạch, anh quên rồi sao… năm đó em còn cứu anh một mạng mà!”

Khương Oản Oản suýt thì quên mất, dù gì chuyện đó vốn dĩ không phải do cô ta làm. Nhưng may mắn thay, năm đó cô ta đã có dự tính trước, giả mạo Khương Lưu Huỳnh để nhận công lao này.

Chắc hẳn, lý do Bạch Ly biết nhiều chuyện như vậy mà vẫn chưa tố giác cô ta chính là vì điều này.

Xem ra, anh ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa. Lần này tự nhiên chạy đến đây cảnh cáo cô ta, chắc chắn là do Khương Lưu Huỳnh đứng sau giật dây.

Không đúng, đây không phải là cảnh cáo mà là… nhắc nhở đúng không?!

Sự tự tin của Khương Oản Oản nhanh chóng làm tan biến mọi nghi ngờ trong lòng.

Bởi vì Bạch Ly không hề nói chuyện này với Khương Chấn Thiên và Khương Tư Niên, điều đó đủ để chứng minh suy đoán của cô ta là đúng.

Nếu không, người đến tìm cô ta bây giờ đã không phải là Bạch Ly mà là đám người nhà họ Khương rồi!

Huống hồ, bao năm nay anh ta luôn quan tâm chăm sóc cô ta, chỉ đối tốt với một mình cô ta trong cả nhà họ Khương này.

Những thanh sô-cô-la nhập khẩu mà anh ta tặng, những thỏi son, mỹ phẩm… tất cả những dấu hiệu đó đều chứng minh rằng Bạch Ly thích cô ta!

Cảm giác như đã nhìn thấu chân tướng, sắc mặt Khương Oản Oản lại ửng đỏ, xấu hổ cúi đầu:

“Anh Bạch, em hiểu ý anh rồi, anh không cần phải nhắc nhở em bằng cách này đâu.”

“…Hả?”

Nụ cười trên mặt Bạch Ly lập tức biến mất.

Cô ta hiểu cái quái gì mà hiểu? Cái này mà là nhắc nhở à?

Nếu Bạch Ly biết mấy món quà mà anh ta bảo trợ lý tùy tiện mua lại khiến Khương Oản Oản hiểu lầm như vậy, anh ta chắc chắn sẽ quay ngược thời gian để đích thân chuẩn bị quà.

Chuẩn bị cả đống gương làm quà, để cô ta nhìn rõ xem bản thân mình nặng mấy lạng.

Nhưng tiếc là hiện tại, Bạch Ly không hề biết gì cả. Trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: Khương Oản Oản đúng là có bệnh.

Dù có nói rõ thế nào, trong mắt cô ta cũng không hiểu, vậy thì… anh ta chỉ còn cách nói thẳng:

“Tôi đến để cảnh cáo cô. Đừng tưởng tôi không biết người năm đó cứu tôi là Khương Lưu Huỳnh. Đừng giở trò trước mặt tôi nữa. Tôi không ngu, chắc cả thiên hạ này ngoài mấy người nhà họ Khương (trừ Lưu Huỳnh ra) thì chẳng ai tin mấy lời dối trá của cô đâu.”

“Bây giờ Lưu Huỳnh sắp quay về sống ở đây, cô nghĩ cách để Khương Tư Niên giữ cô ấy lại. Nếu không, tôi sẽ đích thân giao đoạn ghi âm này cho chú Khương. Tôi nói thế, cô hiểu chứ?”

…?

Cái gì? Đây… vẫn còn là lời con người nói sao?

Dựa vào đâu mà cô ta phải nghĩ cách để Khương Tư Niên giữ Khương Lưu Huỳnh lại chứ?

Ý định ban đầu của cô ta là đuổi Khương Lưu Huỳnh ra khỏi nhà, giờ lại bắt cô ta phải… cái gì ấy nhỉ? Thành ngữ gì mà ý là làm trái với mục tiêu ban đầu nhỉ?

“Anh! Anh dám đùa giỡn tôi!! Năm năm qua, anh vẫn luôn đùa giỡn tôi! Anh! Anh!”

Khương Oản Oản hét lên một tiếng, tức đến mức suýt ngất.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác chơi đùa tình cảm!

Trước giờ, vốn dĩ chỉ có cô ta là người đùa giỡn người khác, vậy mà bây giờ lại bị biến thành một tên hề suốt năm năm trời!

“A a a! Anh cút ra khỏi phòng tôi!!!”

Cô ta không thèm giữ hình tượng nữa, giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m loạn xạ vào người Bạch Ly, bộ dạng điên cuồng này làm khán giả trong live stream cười lăn lộn.

[Anh anh anh cái gì mà anh? Bạch Ly, sao anh không nói câu này đi? Hahahaha cười muốn xỉu mất thôi!]

[Bạch Ly làm tốt lắm! Nhưng mà, tôi chỉ nói phiên bản Bạch Ly của thời điểm này thôi nhé, sớm hơn mấy phút là tôi vẫn ghét anh ta.]

[Cực thích xem nội chiến, mau mau đánh nhau đi! Tôi muốn thấy tra nam xé bạch liên nữ, hoặc trà xanh nữ xé bạch liên nam, sao cũng được hết!]

Đáng tiếc, vẫn không thể đánh nhau được. Với cái thân thể yếu ớt của Khương Oản Oản, mới đ.ấ.m được mấy cái đã mệt đến thở hồng hộc.

Nếu không phải mọi người tận mắt chứng kiến sự độc ác của cô ta, ai mà ngờ được một cô gái yếu đuối, ngu ngốc thế này lại có thể một tay hại cả một gia đình tan nát.

Đúng là ứng với câu nói: “Đứa trẻ biết khóc thì có kẹo ăn”, những người dễ bị lãng quên và tổn thương nhất lại thường là những người hiểu chuyện nhất.

Chỉ biết hi sinh mà không đòi hỏi, thứ nhận lại chỉ là sự coi thường và ruồng bỏ.

 

Loading...