Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 157.
Cập nhật lúc: 2025-05-14 19:51:15
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
[Là ảo giác của tôi sao? Tại sao cảm giác như người đàn ông này vừa đ.â.m thứ gì đó lên đầu của Khương Lưu Huỳnh? Hơn nữa, dù có đo nhiệt độ cơ thể cũng không cần phải dùng sức như vậy chứ? Còn con số kia nữa, nghe quen tai thật, trực giác bảo tôi rằng người đàn ông này không đơn giản.]
[Tôi cũng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy. Sau khi bị châm đầu, đầu tôi cứ choáng váng, giờ đeo cái VR này thấy khó chịu quá, hay tháo ra trước đã, lỡ như ông già này lại làm gì Huỳnh Huỳnh thì sao…]
[Đừng có thuyết âm mưu nữa, nhà họ Bạch chịu nhận nuôi Khương Lưu Huỳnh thì cô ta nên quỳ xuống cảm ơn đi. Hơn nữa, tiến sĩ Bạch nhìn nho nhã vậy, sao có thể làm gì được? Bạn nghĩ Khương Lưu Huỳnh là thỏi nam châm hút người chắc?]
Khương Tư Niên, bất chấp cảm giác đầu óc choáng váng, cắn răng mà tiếp tục xem. Tiềm thức của anh ta cũng đang cảnh báo rằng người đàn ông này không phải là người tốt.
Đặc biệt là ý nghĩa của con số đó, và cả việc Bạch Hoài Sơn vừa làm gì với Huỳnh Huỳnh.
Rõ ràng vừa rồi cô vẫn ổn mà, sao có thể đột nhiên sốt cao như vậy? Và tại sao phải đuổi Bạch Ly đi?
Chắc chắn có vấn đề ở đây!
May mắn thay, Bạch Ly không nghe lời ông ta.
Anh quay lại dặn Triệu quản gia đi tìm bác sĩ, còn mình thì tiến lên bế người từ dưới đất lên, vừa đi vừa nói với Bạch Hoài Sơn:
“Bố, con đưa cô ấy đi tìm một phòng trống để khám bệnh đã. Chuyện về cô ấy, con sẽ nói với bố sau.”
Chưa nói hết câu, anh đã bước lên cầu thang. Đứng tại chỗ, Bạch Hoài Sơn không đáp lại, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng họ biến mất.
Cuối cùng, ông thở dài một tiếng: “Thật sự trưởng thành rồi…”
Đây là lần đầu tiên Bạch Ly phản kháng lại bố anh.
Bởi vì, dù anh có ngu ngốc đến đâu cũng nhận ra rằng Bạch Hoài Sơn không chấp nhận Khương Lưu Huỳnh.
Theo lý mà nói, chẳng phải ông nên thờ ơ như lần anh đòi nuôi mèo sao?
Thế mà hôm nay lại đột nhiên phản đối.
Nhưng giờ Bạch Ly cũng không nghĩ nhiều được nữa, cơ thể của người trong lòng anh ngày càng nóng hơn.
Chỉ có thể để sau, chờ chữa khỏi bệnh cho cô rồi giải thích với bố sau vậy.
“Đưa tôi đi…”
Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên.
Bạch Ly cúi đầu nhìn, Khương Lưu Huỳnh, toàn thân đỏ rực, yếu ớt đưa tay lên, nắm lấy vạt áo anh, cầu xin một cách đau đớn:
“Đưa tôi đi… Bạch Ly, tôi xin anh… Tôi không muốn ở đây nữa… Tôi không muốn ở đây…”
Đây lại là trò gì nữa đây?
Dù kiên nhẫn đến mấy, Bạch Ly cũng không chịu nổi việc Khương Lưu Huỳnh hết lần này đến lần khác thách thức anh.
Nhưng khi anh chuẩn bị chất vấn, lại thấy cô lắc đầu không ngừng, đôi mắt đỏ hoe như rướm máu, trông thật đáng thương.
Đặc biệt là thân hình mảnh mai kia, nhìn đến tội nghiệp, không biết nhà họ Khương có cho cô ăn uống gì không.
Có lẽ vì suy nghĩ quá sâu, những lời định nói ra lại biến thành:
“Sao em còn nhẹ hơn cả mèo Lai Phúc nhà anh vậy? Không ăn cơm à?”
Khương Lưu Huỳnh cố mở đôi mắt mệt mỏi, ánh nhìn có chút mơ hồ, nhưng sự cầu xin vẫn hiện rõ.
Chỉ tiếc là điều đó không đủ để thay đổi suy nghĩ của Bạch Ly.
Dù cô có vùng vẫy thế nào, anh cũng không chịu quay lại, cho đến khi đưa cô vào phòng.
Dù hơi tiếc cảm giác mềm mại và ấm áp đó, nhưng anh vẫn đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Khương Lưu Huỳnh hoàn toàn ngất lịm ngay sau đó.
Màn hình live stream theo đó cũng tối đen.
Người vừa rồi còn năng động là thế, chỉ sau vài chục phút đã thành ra yếu ớt như vậy.
[Bạch Ly, anh bị gì à? Lai Phúc? Anh xem Khương Lưu Huỳnh như con ch.ó nhà anh chắc?]
…
Bạch Ly cúi đầu: “Lai Phúc là mèo.”
Nhưng không ai quan tâm nó là mèo hay chó, thái độ nói chuyện nhẹ tênh của anh đã khiến đám chị em phẫn nộ.
[Chưa giải quyết xong chuyện với bố mình đã vội kéo Huỳnh Huỳnh về nhà? Không hỏi thử xem tại sao Huỳnh Huỳnh lại sợ bố anh. Lỡ có chuyện gì thật, chẳng phải anh sẽ hại Huỳnh Huỳnh sao?]
[Vừa nãy nhát gan với bố mình như con chó, giờ lại bắt nạt Huỳnh Huỳnh. Thật đúng kiểu hèn với giặc, ác với người nhà.]
Lời chỉ trích càng lúc càng nhiều. Không biết có phải hệ thống can thiệp gì không, nhưng khi nhìn qua, anh thấy toàn là những lời mắng mình.
Nhưng chẳng phải anh đã đang sửa chữa lỗi lầm của mình rồi sao?
Nếu không phải anh cứu lấy mạng sống của Huỳnh Huỳnh và phát lại ký ức của cô trên toàn thế giới, mọi người làm sao biết được những gì cô đã trải qua?
Không nên như thế này… Mọi người đáng lẽ phải khen ngợi rằng anh và Huỳnh Huỳnh thật xứng đôi, giúp cô sống lại mới đúng chứ.
Hơn nữa, chuyện này đã xảy ra từ năm năm trước! Khi đó, anh thậm chí còn chưa… nhận ra tình cảm của mình.
Thậm chí còn chỉ muốn lợi dụng cô.
Khi nghĩ đến đây, Bạch Ly đang bị trói trên ghế, mắt tối sầm lại.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vì đoạn live stream này đã giúp anh nhớ lại quá khứ, có lẽ chính từ thời điểm đó, anh mới bắt đầu dành nhiều sự thương hại hơn cho Khương Lưu Huỳnh.
Kết quả là, sau này, khi thực sự cần cô ấy trả ơn, anh lại không đành lòng giao cô đi, thậm chí còn đồng ý cho cô ra nước ngoài học tập.
Nghĩ đến đây, Bạch Ly ngẩng đầu lên và nói:
“Tôi không nghĩ rằng mình đã bạc đãi cô ấy. Tôi thậm chí đã phản kháng bố tôi, nhưng cô ấy vẫn muốn rời đi.”
“Rõ ràng chúng ta đã thỏa thuận xong rồi mà, cô ấy ở lại nhà họ Bạch và trở thành một phần của gia đình tôi! Nhưng cô ấy thì sao? Nuốt lời. Tôi đã cho cô ấy rất nhiều cơ hội, nhưng sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. Tôi cũng biết mệt mỏi, cũng biết đau buồn. Huống chi, ai lại vô duyên vô cớ bao dung một người xa lạ… một người không thân không thích?”
Khi Bạch Ly nói đến đây, đầu anh đau như búa bổ, suýt chút nữa nói ra hết mọi chuyện. Đồng thời, anh bỗng nhớ lại năm đó, nhà họ Khương cũng từng biện hộ cho mình như vậy.
Lúc đó, chính anh đã trói họ vào ghế, còn mình ngồi đối diện, khinh thường nhìn họ.
Giờ thì vị trí đã đổi, người khinh thường nhìn anh lại chính là mười tỷ khán giả trước màn hình, bao gồm cả nhà họ Khương.
Chẳng lẽ Huỳnh Huỳnh cũng đang trừng phạt anh sao?
Vì vừa rồi Bạch Ly nói quá nhanh, dù sau đó đã sửa lại nhưng cũng để lộ ra nhiều chi tiết.
Những người vừa mới tin chắc rằng Bạch Ly thật lòng tốt với Khương Lưu Huỳnh đều c.h.ế.t lặng.
Không vô duyên vô cớ tốt với một người xa lạ? Ý là anh ta có mục đích sao?
Hành động tự hủy này khiến những bình luận bảo vệ anh ta dần biến mất.
[Thật kinh tởm. Rõ ràng là cô ấy đã cứu anh và Khương Diễm. Anh giấu nhẹm sự thật bao năm nay đã đành, lại còn đẩy cô ấy vào cảnh khốn cùng, sau đó giả vờ giúp đỡ để đổi lấy lòng trung thành của cô ấy, biến cô ấy thành công cụ cho mình.]
[Bình luận trên đúng rồi! Ngay từ khi anh ta thờ ơ đứng ngoài chuyện của Huỳnh Huỳnh, tôi đã nghi ngờ con người này. Đến khi anh ta cho người giám sát Huỳnh Huỳnh, thậm chí mặc kệ cô ấy rơi vào nguy hiểm lần nữa, tôi lập tức thành anti-fan luôn!]
Bên đây, cuộc tranh cãi ngày càng gay gắt. So với đó, ở khách sạn, Khương Oản Oản lại nhàn nhã hơn nhiều.
Không thể phủ nhận, Vương Quyên quả thực có năng lực, chỉ trong một ngày đã gom đủ tiền cho cô ta.
“Ha ha ha… Có 5000 vạn rồi, cho dù các người có ghét tôi cũng chẳng sao.”
“Bọn dân đen hèn hạ vẫn phải nịnh bợ tôi như trước thôi. Hừ, chai rượu hỏng này, tôi muốn đập thì đập!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-157.html.]
Khương Oản Oản nói xong liền đá văng chai rượu bên chân, khuôn mặt đã ửng đỏ vì men say.
Nhưng cô ta thực sự sẽ phung phí 5000 vạn như vậy sao?
Rõ ràng là không thể. Dù sao, cô ta cũng từng ao ước chiếm trọn cả tập đoàn Khương thị. Làm sao 5000 vạn có thể khiến cô hài lòng?
Cô gác chân lên ghế sofa, cầm tay cuộn sushi cao cấp trên bàn nhét vào miệng, lẩm bẩm:
“Chờ tôi xài hết, sẽ tìm mụ đàn bà c.h.ế.t tiệt kia lấy tiếp… Hic… Có trách thì trách bà ta dám đặt cược sai, tôi còn thông minh hơn Khương Diễm nhiều.”
Khi cô ta đang tận hưởng mọi thứ một cách sung sướng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập:
“Chào cô, tôi đến giao rượu.”
Nghe giọng nói lạ lẫm này, không biết có phải do rượu ngấm hay không mà Khương Oản Oản bỗng thấy vui vẻ.
Cô ta lảo đảo bước đến mở cửa, nhưng người xuất hiện khiến cô có chút thất vọng.
Nhìn người này từ trên xuống dưới… Thân hình thì khá được, chắc chắn là có chút “hàng”.
Khương Oản Oản không thể chờ được mà đưa tay định kéo khẩu trang của người kia xuống, nhưng đối phương nghiêng đầu tránh đi.
“Này, tháo khẩu trang ra cho tôi xem. Hài lòng thì không thiếu phần thưởng đâu.”
Nói xong, cô ta lại định vươn tay lần nữa, nhưng lần này, người đàn ông kia trực tiếp dùng một tay bẻ ngược cổ tay của cô ta gần 360 độ.
Ngay lập tức, cả tầng vang lên tiếng hét thảm thiết.
“A a a—Đồ khốn! Đồ khốn!”
Karl nhanh chóng đập vỡ chai rượu còn lại trong tay, che đi tiếng hét, sau đó bịt miệng cô ta lại và lôi vào trong phòng.
Một câu cũng không nói thêm, anh liền rút ra con d.a.o găm từ bên hông, lao thẳng đến cổ của Khương Oản Oản.
Lúc này, Khương Oản Oản đã nước mắt giàn giụa, cơn say hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt kinh hãi dán chặt vào đầu mũi d.a.o sắc bén.
Ngay khi Karl chuẩn bị nhẹ nhàng vung d.a.o để kết liễu cô ta...
“Cốc cốc cốc... Mở cửa! Đây là cảnh sát!”
Dưới những lời chỉ trích dồn dập, màn hình bất ngờ sáng trở lại.
Mọi người đều tưởng rằng thời gian đã tua nhanh, nhưng thực tế, hình ảnh xuất hiện trên màn hình là Khương Lưu Huỳnh ở tuổi mười ba.
Cái gì? Sao lại lùi thời gian? Hơn nữa...
Hiện tại cô hoàn toàn khỏa thân, đôi mắt nhắm nghiền, bị nhốt trong một chiếc bình thủy tinh cao hai mét, lơ lửng trong dung dịch trong suốt. Tay chân cô bị cắm đầy ống dẫn, trên mặt còn gắn mặt nạ kết nối với thiết bị thở oxy...
May mắn thay, mái tóc đen dài đến mắt cá chân đã che phủ được những phần quan trọng.
Thế giới này chưa bao giờ thiếu những mặt xấu xa của nhân tính, ví dụ như lúc này:
[Sao không cạo hết tóc đi? Che chắn như thế chẳng nhìn thấy gì cả!]
[Đẹp như vậy mà không để xem, thật phí của trời.]
Nhưng những người tốt bụng vẫn chiếm đa số, họ điên cuồng mắng chửi:
[Phải đem loại người như mày đi làm thí nghiệm! Cạo trọc đầu, nhổ sạch răng, tốt nhất là cắt bỏ luôn chỗ đó, để cái đầu rác rưởi kia không nghĩ bậy bạ nữa!]
[Hu hu hu, A Huỳnh thật đáng thương, nằm ở nơi ngột ngạt như vậy, còn bị cắm ống dẫn, không biết là để làm gì.]
[Tại sao cô ấy đang nhắm mắt mà live stream vẫn tiếp tục? Camera còn kết nối được vào phòng thí nghiệm của người khác nữa à?]
Không ai biết được.
Nhìn cô gái đang say ngủ, Bạch Ly cảm thấy tim mình như thắt lại. Lúc này, dường như anh đã kết nối được với cảm xúc của Khương Lưu Huỳnh.
Hoảng loạn, sợ hãi, đau thương, tuyệt vọng...
Những cảm xúc tiêu cực lập tức kéo anh xuống đáy vực, đột nhiên xuất hiện một ý muốn tự tử mãnh liệt.
Nhưng nhìn quanh...
Nền đất màu xám, ban đầu anh tưởng rằng đó là sàn xi măng trong nhà máy, nhưng nhìn kỹ thì bề mặt rất mịn, không có gợn sóng, xung quanh là bóng tối hoàn toàn, không thấy nổi một đường nét nào...
Chỉ có ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu, cùng ánh sáng mờ từ màn hình.
Đây rốt cuộc là nơi nào!?
Ngay lúc này, dây thần kinh của anh đột nhiên run lên, cơ thể xuất hiện sự thay đổi rõ rệt.
Nhưng anh biết rõ vấn đề không nằm ở bản thân mình, mà là... Khương Lưu Huỳnh.
Bạch Ly thở dốc một cách khó khăn, ngẩng đầu nhìn lên màn hình, chỉ thấy mí mắt của cô bất ngờ mở ra, mặc dù chỉ mở được một nửa vì không còn sức, nhưng vẫn có thể thấy rõ đồng tử co rút.
Khương Lưu Huỳnh... sự sợ hãi của cô lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
Tất cả mọi người đều bị cảm xúc ấy làm lay động, ánh mắt tràn đầy bi thương, vì họ biết rằng đây không phải là phim ảnh, không phải là truyền hình, mà là thực tế. Hóa ra, thế giới tươi đẹp mà họ luôn tin tưởng lại có một góc đen tối đến vậy.
Đúng lúc đó, một giọng nói khác đột ngột vang lên từ màn hình nhỏ trong live stream:
"Ư... ư ư..."
Chỉ thấy Bạch Ly đột nhiên ngửa người ra sau, mặt hướng lên trên, âm thanh phát ra từ cổ họng giống như tiếng rên rỉ cuối cùng của một người hấp hối.
Nguyên nhân là anh đã bị ngạt thở suốt năm phút, dù cố gắng thế nào cũng không thể hít được không khí,
Khiến mặt anh đỏ bừng, sau đó dần chuyển sang tím tái...
Và đây chính là những gì Khương Lưu Huỳnh đang phải chịu đựng. Rõ ràng có thể thấy mặt nạ của cô liên tục sủi bong bóng oxy, cô đang từ bỏ việc hít thở.
Chỉ đến khi cô mở mắt, tình hình mới dịu đi đôi chút, cô hít những hơi thở ngắn để duy trì.
Cô đã nhìn thấy điều gì khiến cô sợ hãi đến mức này? Thậm chí còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Nhân vật tiếp theo xuất hiện trên màn hình khiến Bạch Ly hoàn toàn không thể ngờ tới, ngoài sự đau đớn từ thể xác, khuôn mặt anh còn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Mọi người khác cũng vậy.
[Bạch! Tiến sĩ Bạch!? Bố của Bạch Ly tên là gì ấy nhỉ? Sao ông ấy mặc áo blouse trắng xuất hiện ở đây? Là bác sĩ à? Đang chữa bệnh cho Khương Lưu Huỳnh sao?]
[Bạn trên nói bị sao à? Bạn gọi là tiến sĩ rồi còn hỏi bác sĩ, giả ngu cũng khéo thật đấy.]
Đáp án đã rất rõ ràng, hành động tiếp theo của Bạch Hoài Sơn càng khẳng định ông ta là người thuộc phe ác.
“0029, hôm nay biểu hiện rất tốt, các số liệu đều hoàn hảo.”
Ông ta tiện tay bấm vài nút, chỉ thấy chất lỏng trong bình nhanh chóng rút xuống, các ống dẫn trên người Khương Lưu Huỳnh cũng bắt đầu tự động tháo gỡ, rút về, mặt nạ thở oxy trên mặt cô cũng rơi xuống với một tiếng cạch.
Khoảnh khắc cơ thể Khương Lưu Huỳnh chạm đất, cô lập tức co người lại.
Mọi người đều nghĩ rằng chuyện đến đây là kết thúc, và thở phào nhẹ nhõm:
[Xem ra cũng không đến mức vô nhân đạo, chỉ ngâm nước thôi mà đã nhận được năng lực mạnh như vậy, nếu là tôi chắc cũng vui mừng mà chịu đựng.]
Câu nói này vừa gõ đến đây thì đột ngột biến thành những ký tự loạn xạ. Người gõ bất ngờ bị dòng điện mạnh truyền qua cơ thể,
Ngay lập tức ngã xuống bàn phím, co giật, sau đó chuyển thành tiếng gào thét:
“Aaaaaa—“
Dòng điện khiến não hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, theo phản xạ ôm đầu, nhìn vào camera trên máy tính, van xin: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Xin tha cho tôi aaaaa"