Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 154.

Cập nhật lúc: 2025-05-14 19:49:36
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong số những người cảm thấy may mắn vì điều này, chỉ có khuôn mặt của Bạch Ly là tái nhợt, hoàn toàn không còn chút nét cười ban đầu. Tuy nhiên, không ai chú ý đến anh, tất cả mọi người đều đang chú ý đến động tác tiếp theo của Khương Lưu Huỳnh trên màn hình.

Cô vẫn giữ thái độ kháng cự, nói: “Cảm ơn, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.” Sau khi nói xong, Bạch Ly vẫn không có hành động gì khác, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn xuyên thấu linh hồn cô, và đứng rất gần. Khương Lưu Huỳnh cảm thấy rất không thoải mái, muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ cần cúi đầu là cô đã nhìn thấy tay mình được băng bó thành một quả bóng lớn… không đủ sức làm gì cả.

Bạch Ly nhìn theo ánh mắt của cô, rồi mỉa mai nói: “Với bộ dạng hiện tại của em, em đã nghĩ đến việc ăn uống thế nào chưa? Gia đình em đã từ bỏ em rồi, em có tiền để thuê bảo mẫu không? Giờ mà vẫn còn hy vọng vào họ sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Khương Lưu Huỳnh lập tức tái nhợt, sự bình tĩnh giả tạo của cô hoàn toàn bị đánh bại. Thực ra cô đã không còn hy vọng nữa. Nhưng…

“Ồ, anh hiểu rồi, em nghe bác sĩ nói là anh trai em đã trả tiền viện phí cho em, chỉ có chuyện nhỏ này mà đã làm em mất hết tự chủ phải không?”

“Em thật sự không nhớ những gì đã xảy ra sao?”

Những lời của Bạch Ly đã chọc đúng vào suy nghĩ của Khương Lưu Huỳnh, khiến cô lại lùi bước. Tuy nhiên, điều còn tàn nhẫn hơn nữa là Bạch Ly lấy ra điện thoại, mở một video trước mặt cô. Trong video là một phòng bệnh, mọi người trong nhà họ Khương đều tụ tập bên Khương Oản Oản, còn Khương Diễm thì nằm trên giường bệnh, mắt nhắm lại.

Khương Lưu Huỳnh vội quay đi, không nhìn nữa, nhưng thực ra dù không nhìn cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này, không gì khác ngoài việc Khương Oản Oản đổ hết mọi chuyện lên đầu cô, còn… những người kia hoàn toàn không cần chứng cứ mà tin tưởng vào Khương Oản Oản một cách vô điều kiện, không có lý do gì để nghi ngờ cô. Cô thật sự đã bị điên khi nghĩ rằng bác sĩ vừa nói về anh trai cô lại là những người đó… thật là buồn cười.

Bạch Ly thấy sắc mặt của Khương Lưu Huỳnh tràn đầy sự chua xót và mỉa mai, tiếp tục nhấn nút phát video, chỉ thấy trong video, Khương Chấn Thiên quay lưng, tay chống hông, tức giận gầm lên:

“Tôi biết ngay Khương Lưu Huỳnh đang lừa tiền tôi mà, nó chỉ muốn nhân lúc sợ tội bỏ trốn để moi tôi một món, tôi thật ngốc khi chuyển cho nó 100 vạn!”

Giọng nói vang vọng trong phòng bệnh, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đủ rồi, bố! Bố đã chuyển tiền rồi, đừng nói nữa, không thấy Oản Oản đang buồn sao? Mà Khương Lưu Huỳnh là người thế nào chúng ta chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao? Chỉ có bố còn ngốc nghếch tin nó nhập viện.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Thành Du vừa vỗ vai Khương Oản Oản vừa an ủi.

Bên kia, Khương Tư Niên sau khi rút ánh mắt khỏi màn hình thì tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, đọc tin nhắn từ người giúp việc gửi tới:

“Đại tiểu thư cả đêm chưa về.”

Khương Lưu Huỳnh thật sự như bố nói, là kẻ bỏ trốn vì tội ác sao? Anh vốn còn muốn cho cô một cơ hội…

“Vì nó không biết quý trọng, khi A Diễm tỉnh lại, con sẽ báo cảnh sát, xung quanh trường học có camera, tìm ra kẻ g/i/ế/t người và cáo buộc Khương Lưu Huỳnh chắc chắn không khó, hơn nữa trong nhà còn có video nó xông vào phòng Oản Oản để bắt nạt Oản Oản.”

Ánh mắt Khương Tư Niên kiên định, khẳng định sẽ báo cảnh sát bắt cô em gái ruột của mình.

Trong phòng bệnh không có ai khuyên can, như thể tất cả đều mặc định phương án này.

“Không… Bác sĩ nói em trai thực ra không sao, con chỉ bị thương nhẹ thôi, sao có thể báo cảnh sát bắt người nhà mình được…”

“Đúng không bố? Nếu truyền ra ngoài, sau này chị ấy sống thế nào? Nhà chúng ta cũng sẽ bị người ta cười chê.”

Ai mà ngờ cuối cùng Khương Oản Oản, kẻ gây ra tội lỗi, lại đứng ra ngăn cản.

“Không được! Sự lùi bước của chúng ta chỉ khiến Khương Lưu Huỳnh càng lúc càng lấn tới, nếu cứ nhượng bộ đến khi nó gây ra án mạng thì đã muộn rồi, nó phải vào tù.”

Video đến đây kết thúc, có thể thấy đó là video từ camera giám sát trong phòng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-154.html.]

Có lẽ Khương Lưu Huỳnh đã hoàn toàn tuyệt vọng, nên cảm xúc của cô không còn sụp đổ như trước, mà chỉ thản nhiên, nhìn Bạch Ly rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”

Bạch Ly hài lòng gật đầu: “Ừ, vậy nên em vẫn theo anh về đi.”

“Nhưng nếu em vẫn chọn lang thang bên ngoài, cuối cùng bị cảnh sát bắt đi thì anh sẽ không giúp e nữa, dù sao lòng tốt của anh cũng có giới hạn.”

Khi anh nói xong, những câu nói đầy ẩn ý như những mũi gai đ.â.m vào trái tim cô, đau đớn không thể chịu nổi…

Lòng tốt, cô luôn cảm thấy mình không phải là người tốt, chỉ là làm những gì có thể làm, chỉ muốn giành lấy những gì đáng lẽ phải thuộc về mình, nhưng cuối cùng… cô đều thất bại.

Không chỉ không thể vạch trần bộ mặt thật của Khương Oản Oản, mà còn không thể bảo vệ bản thân, suýt nữa làm hỏng tay, cắt đứt con đường đi đến bình minh, đó đã là thứ duy nhất còn lại của cô.

Khương Lưu Huỳnh băn khoăn giữa suy nghĩ của mình trước đây và những gì Bạch Ly vừa nói, hai luồng sức mạnh đang xé rách cô.

“Hãy nghe lời anh, theo anh về nhà, anh sẽ thuê bảo mẫu chăm sóc cho em, cho em một thân phận mới, hoàn toàn xa rời họ được không?”

“Anh cũng không có mục đích gì khác, chỉ là muốn có thêm một em gái, em cũng biết gia đình anh chỉ có mình anh, rất cô đơn.”

Bạch Ly vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng dụ dỗ,

Những năm tháng qua, anh dường như cũng đã hiểu rõ Khương Lưu Huỳnh là người như thế nào, độc lập, tự chủ, luôn không muốn làm phiền người khác, đồng thời còn là một người… ngoan cố, chỉ mềm lòng với những người thân.

Nếu không có lý do thật sự thuyết phục, cô sẽ không dễ dàng theo anh như vậy.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, không ít người lại một lần nữa bị sự dịu dàng dụ dỗ của Bạch Ly cuốn vào:

[Được rồi, đi theo anh ấy đi, nếu còn quay lại chẳng phải là tự tìm đau khổ sao? Tôi không biết phải nói gì nữa, thật là vô lý…]

[Ngốc thật, Bạch Ly thật mắt mù khi giúp cô ta nhiều lần như vậy, giờ lại tự diễn kịch để mọi người biết chuyện của cô, bị bắt cóc lâu như vậy chắc chắn rất khó chịu.]

[Thực ra tôi cảm thấy Khương Lưu Huỳnh giống như con ch.ó con bị một tay người buôn chó nuôi, dù bị đánh đến thừa sống thiếu c/h/ế/t cũng vẫn quay lại, dù biết đối phương muốn ăn thịt mình, cũng phải quay lại, nhưng khi là con ch.ó thì mọi người lại thấy nó tội nghiệp, sao khi là Khương Lưu Huỳnh thì mọi người lại mắng cô ấy là thánh mẫu?]

Có vẻ như mọi người đều nghĩ Khương Lưu Huỳnh chắc chắn sẽ từ chối, ngay cả Bạch Ly lúc đó cũng nghĩ như vậy…

Ai ngờ câu tiếp theo của cô là:

“Tôi sẽ đi theo anh, sau này tôi kiếm được tiền sẽ trả lại anh gấp mười lần.”

Bạch Ly nghe đến câu đầu tiên thì ngẩn người, không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, anh tưởng sẽ phải trải qua vài lần nữa…

“Tôi biết anh không thiếu tiền, nếu anh có việc gì cần tôi làm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để báo đáp anh.”

Khương Lưu Huỳnh nghĩ rằng Bạch Ly không cần đến số tiền gấp mười lần đó, vì vậy cô ngượng ngùng bổ sung thêm.

Có lẽ vì kế hoạch thành công quá nhanh, Bạch Ly lúc này cũng tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, gật đầu rồi đưa tay vén tóc mái của cô, lộ ra khuôn mặt trắng mịn không tì vết của Khương Lưu Huỳnh cùng đôi mắt vô cùng nghiêm túc.

Cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất thú vị đây…

Em gái…

Nghe lời chính là báo đáp tốt nhất, chỉ riêng khuôn mặt này đã quá xứng đáng.

Loading...