Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 141.
Cập nhật lúc: 2025-05-05 01:49:22
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thả tôi xuống! Thả tôi xuống! Bạch Ly, nếu Khương Oản Oản đến trước, anh biết tính cách cô ta rồi, nhất định sẽ nói với A Diễm rằng tôi là người hại thằng bé bị đánh! Làm ơn giúp tôi lần này, mở cửa xe cho tôi xuống đi!”
Khương Lưu Huỳnh cố gắng giãy giụa lần cuối, điên cuồng gõ vào cửa sổ xe, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của Khương Diễm, nhưng tiếc rằng tất cả đều vô ích.
Bạch Ly vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói:
“Huỳnh Huỳnh, tôi đã giúp em rất nhiều lần rồi, nhưng em chưa một lần đáp lại tôi… Em còn nhớ tôi từng nói muốn em giúp tôi đuổi Khương Oản Oản ra khỏi nhà không?
Tôi đã cho em hai năm, nhưng em vẫn chưa làm được. Nếu em không coi tôi là bạn, cũng không muốn trở thành cộng sự của tôi, em nói xem, tôi còn có thể giúp em thế nào đây?”
Khương Lưu Huỳnh hoàn toàn không ngờ anh ta lại nói ra những lời này.
Bạn bè? Là kiểu bạn bè gì mà giống như Bạch Ly vậy,
Xóa đi bằng chứng mà cô dày công ghi lại, thuê người giám sát cô, còn giả vờ là người tốt để tiếp cận cô… Tất cả những điều này là vì cái gì?
Cộng sự lại càng nực cười hơn…
Rõ ràng cô đã từng có cơ hội đuổi Khương Oản Oản đi, chính anh ta là người tự tay phá hủy bằng chứng.
Kể cả sau này, mỗi lần có mặt bố hoặc các anh trai, anh ta đều không đứng về phía cô, rõ ràng anh ta biết hết, thấy hết.
Vậy tất cả những điều này… rốt cuộc là vì cái gì?
Sự im lặng kéo dài khiến Bạch Ly lầm tưởng rằng lời nói của mình đã khiến Khương Lưu Huỳnh cảm thấy hối hận, rằng cuối cùng cô sẽ tin tưởng và hoàn toàn dựa vào anh.
Anh nói ra suy nghĩ đã tích lũy suốt hai năm trong lòng:
“Theo tôi về nhà đi. Đừng quan tâm đến bọn họ nữa. Sau này làm em gái của tôi, mang họ của tôi, được không?”
Vừa nói, anh vừa đưa tay về phía Khương Lưu Huỳnh.
Bàn tay đó thon dài và trắng trẻo, giống như một tác phẩm nghệ thuật, đặt trước mặt cô, cám dỗ cô… chấp nhận lời mời của anh.
Lập tức, rất nhiều người kích động gõ bàn phím điên cuồng:
[Đồng ý đi! Đồng ý đi! Tôi cứ nghĩ là vợ, hóa ra là em gái, vậy thì không sao nữa, tôi ủng hộ vô điều kiện!]
[Trời đất, Khương Lưu Huỳnh cô trúng số rồi! Nhà họ Bạch giàu hơn nhà họ Khương nhiều lắm, hơn nữa, Bạch Ly còn là con một! Chỉ cần anh ấy chiều cô, cả đời cô sẽ giàu sang!]
[Đừng làm tôi thất vọng nữa, Khương Lưu Huỳnh, làm ơn hãy đồng ý đi…]
Trái ngược với sự phấn khích của mọi người, Khương Diễm tức giận đến mức đứng bật dậy, túm lấy cổ áo của Bạch Ly và hét lớn:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Sao anh dám làm thế! Chị ấy là chị của tôi! Anh cũng muốn làm anh tôi sao?!”
“Đã không cần cô ấy thì có tư cách gì ngăn cản người khác đối xử tốt với cô ấy? Hơn nữa, ai thèm làm anh cậu chứ, đừng tự dát vàng lên mặt mình.”
Câu trả lời sắc bén của Bạch Ly khiến mọi người trong phòng thí nghiệm sững sờ.
Thật khó để liên kết hình ảnh một Bạch tiến sĩ nho nhã trong ấn tượng của họ với người đàn ông lạnh lùng và mạnh mẽ đang đứng trước mặt. Từng câu từng chữ anh nói đều giống hệt như hình tượng tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
Lúc này, trên màn hình cũng vang lên câu trả lời của Khương Lưu Huỳnh:
“Xin lỗi, tôi không muốn về nhà với anh, cũng không muốn làm em gái anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-141.html.]
Đồng thời, trong đầu Khương Lưu Huỳnh không ngừng suy nghĩ về lý do khiến Bạch Ly làm như vậy. Anh giả vờ hy sinh vì cô, chỉ để nhận nuôi và đưa cô về nhà?
Có phải là vì giá trị đặc biệt trong m.á.u của cô không?
Là Khương Oản Oản nói với anh sao?
Không đúng, Khương Oản Oản chỉ biết hạ thấp cô, làm sao có thể tiết lộ giá trị của cô cho người khác được.
Nhưng bao năm nay cô luôn cẩn thận giấu giếm, dù Bạch Ly có mua chuộc người để giám sát cô cũng không thể dễ dàng phát hiện ra.
Hay là… người đàn ông đó?
Không! Điều này càng không thể!
Năm ngoái, tại buổi tiệc ở biệt thự nhà họ Khương, cô đã lén nhìn bố của Bạch Ly một lần! Khuôn mặt của ông ấy hoàn toàn không giống với hình ảnh của Bạch tiến sĩ trong ký ức của cô!
Chắc chắn không phải vì điều đó, và cô cũng tuyệt đối không muốn trở lại chiếc giường sắt lạnh lẽo, hay những bể thủy tinh trong suốt kia.
Cô muốn sống, một cuộc sống bình thường.
“Được thôi! Em đã không muốn, tôi cũng không ép buộc.”
Bạch Ly nghiến răng, sự tức giận hiện rõ trong ánh mắt. Anh đã hạ mình, đưa tay ra giúp đỡ, nhưng nhận lại vẫn chỉ là sự từ chối.
Vậy thì cứ chờ xem…
Anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao dọc theo con phố. Chỉ khi đã rời Đế Trung ít nhất một cây số, anh mới đột ngột phanh gấp.
“Rầm!”
Do quán tính, Khương Lưu Huỳnh, vốn đã bị dọa đến tái nhợt, không kịp phản ứng. Phần sau đầu của cô va mạnh vào ghế, khiến cả người cô ngây ra như phỗng.
Sự tức giận ban nãy của cô cũng vì thế mà nguôi đi phần nào.
Bạch Ly bình tĩnh rút ánh mắt lại, ấn nút mở khóa cửa xe.
“Đi đi, về tìm gia đình của em. Nếu họ đuổi em đi, em có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Cánh cửa nhà Bạch ca ca mãi mãi mở rộng với em.”
Anh như một mâu thuẫn sống động. Hành động thô bạo, nhưng lời nói lại luôn nhẹ nhàng và dịu dàng.
Câu nói “Bạch ca ca” như một công tắc khiến não bộ của Khương Lưu Huỳnh bừng tỉnh. Cô vội vã mở cửa xe, kéo theo đôi chân bị thương mà chạy ngược trở lại.
Tuy nhiên, mọi người không hiểu hành động chạy về của cô. Một số học sinh ở Đế Trung cũng tò mò hỏi:
[Con đường này cách Đế Trung chưa đến 800 mét đúng không? Không phải thính giác của cô ấy cực tốt sao? Thậm chí còn có khả năng tạo dựng hình ảnh nhờ âm thanh, chạy làm gì chứ?]
[Thật đấy, nhìn chân cô ấy kìa, chắc chắn không chỉ bị trật chân nhẹ đâu. Liệu có gãy xương không mà vẫn dám chạy lung tung như vậy, đúng là không cần mạng nữa rồi.]
[Mấy người ngốc à! Chắc chắn là cô ấy chạy về để nói cho Khương Diễm sự thật! Có lẽ bây giờ cô ấy chưa muốn nghe, vì nghe được mà không thể thay đổi thì đau khổ lắm!]
[Khoan đã, các bạn không nhận ra sao? Bây giờ chỉ còn cách 700 mét thôi, càng ngày càng gần, nhưng tại sao vẫn không nghe thấy chút âm thanh nào?]
Lại thêm một phút nữa trôi qua, khi khoảng cách chỉ còn chưa đến 500 mét, cuối cùng mới có âm thanh nhỏ bé truyền đến.
Hình ảnh cũng từ đây chuyển từ Khương Lưu Huỳnh sang Khương Diễm.
Ngay lúc đó, trong lòng mọi người dấy lên một giả thuyết khác:
[Thính giác của Khương Lưu Huỳnh đã suy yếu…]