Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc - Chương 135.

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:09:48
Lượt xem: 42

[Hơ——Con mụ này đúng là giống như con gián đánh mãi không chết, phiền phức đến mức khó tin??]

[Tại sao Khương Oản Oản lại thuê người đánh gãy chân em trai ruột của mình? Vì cô ta “thiện” mà (icon biểu cảm giữ lại sau).]

Khương Diễm há hốc miệng vì kinh ngạc, khuôn mặt đầy vẻ khó tin, giọng nói run rẩy:

“Lại là do… Khương Oản Oản làm sao…?”

Năm năm trước, vào cái đêm đó, cậu bị một đám người đánh đến đầu rơi m.á.u chảy, thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t trên mặt đất lạnh lẽo ấy…

Cậu ta luôn cho rằng đó là người chị Huỳnh Huỳnh thuê đến, thậm chí ngay cả một phút trước, trước khi nghe cuộc điện thoại của Khương Oản Oản, cậu vẫn nghĩ như vậy.

Hơn nữa… cậu đã tự thuyết phục bản thân, thuyết phục rằng chị Huỳnh Huỳnh làm vậy vì cậu đã phá hỏng kỳ thi của chị ấy, đã quên đi lời hứa với chị ấy, nên chị ấy mới tìm người trả thù cậu!

Sự thật sao lại thế này? Sao có thể là do Khương Oản Oản làm?

Vậy thì người đã cứu cậu cuối cùng là…?

[Tôi có linh cảm không tốt… Chẳng lẽ Khương Lưu Huỳnh lại đi cứu tên Khương Diễm đáng c.h.ế.t đó sao? Không thể nào, không thể nào đâu, cậu ta là kẻ đã khiến Khương Lưu Huỳnh không thể tham gia kỳ thi mà!]

[Đa phần là vậy rồi, Khương Lưu Huỳnh quả thật là một “thánh mẫu”. Bị ức h.i.ế.p thảm như vậy, cuối cùng vẫn đi cứu Khương Diễm.]

[Không lẽ là để chịu đòn thay rồi cho cậu ta cơ hội chạy trốn sao? Không đúng, chắc chắn không thể nào đâu! Khương Diễm đến cả ân nhân cứu mạng mình cũng không nhận ra à? Mấy ngày trước cậu ta còn chửi Khương Lưu Huỳnh là người thuê người đánh cậu ta nữa kìa.]

Khương Diễm trong lòng rối bời, có phải là như vậy không?

Không! Không đúng! Điều này cậu chắc chắn không nhớ nhầm, bởi vì lúc đó, khi cậu gần như bất tỉnh, khuôn mặt mà cậu nhìn thấy chính là của Khương Oản Oản!

Nhưng kể từ khi cậu thấy Khương Oản Oản thừa nhận việc đầu độc mình, cậu đã tin chắc rằng cô ta tuyệt đối không phải đến để cứu mình. Nghĩ lại, lúc đó khuôn mặt của cô ta sạch sẽ, thậm chí mái tóc cũng chỉnh chu không rối loạn, rõ ràng chỉ là đang lừa gạt một người gần như mất ý thức như cậu.

Hiện giờ cậu đã nhìn thấu tâm địa của Khương Oản Oản, nhất định là chị Huỳnh Huỳnh đã biết chuyện này, rồi đe dọa Khương Oản Oản thả cậu ra. Nhưng cụ thể tại sao, tại sao Khương Oản Oản đã về đến nhà mà lại xuất hiện ở cổng trường học, Khương Diễm nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.

Tuy nhiên, buổi phát sóng trực tiếp đã nhanh chóng cho câu trả lời.

“Xin chào! Tôi muốn báo án!”

Khương Lưu Huỳnh không có ghi âm hay video, nên không thể uy h.i.ế.p Khương Oản Oản. Nhưng cô cũng không ngu đến mức bây giờ chạy đi đối đầu với một đám côn đồ đó. Cuối cùng, con đường duy nhất còn lại tất nhiên là báo cảnh sát.

“Địa chỉ cụ thể ở khu vực xung quanh trường Đế Trung! Có một nhóm người muốn làm hại… một học sinh trung học, rất có khả năng sẽ xảy ra án mạng!”

Để thu hút sự chú ý của cảnh sát, Khương Lưu Huỳnh liền suy đoán đến kết cục tồi tệ nhất mà báo cáo.

Cảnh sát nghe xong lập tức hỏi tiếp:

“Xin hỏi bây giờ cô cũng đang ở gần trường Đế Trung sao? Chúng tôi cần trao đổi thêm về tình hình cụ thể.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ky-uc-bi-phoi-bay-nhung-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-135.html.]

Khương Lưu Huỳnh dường như không ngờ cảnh sát sẽ hỏi địa chỉ của mình, trả lời hơi chậm một giây rồi mới nói:

“Tôi đang ở… biệt thự số 56, khu Hào Đình. Tôi chỉ tình cờ nghe được cuộc gọi của bọn họ với một cô gái nên mới gọi báo cảnh sát. Mong các anh mau chóng cử người đến đó, sắp không kịp rồi!”

Nói xong, đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Trong mắt cảnh sát, Khương Lưu Huỳnh chỉ nghe được một cuộc điện thoại, hơn nữa khu Hào Đình là nơi sinh sống của toàn những gia đình giàu có. Điều này khiến họ khó mà chắc chắn rằng đây không phải là một trong những trò đùa vô vị của những cậu ấm cô chiêu. Trước đây, họ đã không ít lần phải xử lý những trường hợp như vậy, lãng phí tài nguyên cảnh sát.

“…Được rồi, xin vui lòng để lại tên và số chứng minh thư của cô, cùng với việc cô có nghe được tên của nạn nhân hay kẻ gây án không.”

Biện pháp tốt nhất bây giờ là xác nhận danh tính của cô. Nếu đây lại là báo án giả, họ sẽ phạt thật nặng những người giàu có này.

Nhưng câu trả lời của Khương Lưu Huỳnh lại là:

“Tôi tên là Khương Lưu Huỳnh, nạn nhân là Khương Diễm, còn kẻ gây án… tôi không rõ.”

Hai cái tên cùng họ xuất hiện liên tiếp, dù là trùng hợp cũng khó mà bỏ qua. Khi cảnh sát nhập số chứng minh thư cô cung cấp vào hệ thống, họ phát hiện cả hai người đều nằm chung trong một hộ khẩu, địa chỉ cũng là biệt thự khu Hào Đình.

Vấn đề đã trở nên rõ ràng hơn: Ngay trước cửa nhà mình, cô nghe thấy có người muốn hại em trai?

“Bạn học, xin hỏi nạn nhân là em trai ruột của cô đúng không? Tại sao vừa nãy không nói thẳng ra?”

Em trai… ruột.

Khương Lưu Huỳnh vì căng thẳng mà muốn giải thích, nhưng lời nói như bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Không ngờ, đối phương lại coi sự im lặng của cô là minh chứng cho một vụ báo án giả:

“Xin cô đừng lãng phí tài nguyên cảnh sát như thế.”

Giây tiếp theo, đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy.

Cách giải quyết mà cô nghĩ ra bị đẩy lùi dễ dàng như vậy.

Chẳng lẽ phải kể chuyện này với bố, để ông đi tìm cảnh sát giúp sao? Nhưng những tên côn đồ đó đều đã bị Khương Oản Oản mua chuộc, chắc chắn sẽ vu oan cho cô.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đã chịu quá nhiều lần bị vu khống và không được tin tưởng, lần này Khương Lưu Huỳnh quyết định không cầu cứu nữa. Nhưng nếu mặc kệ để Khương Diễm bị gãy tay, mù mắt… có lẽ một lần nữa cô lại bị bố và em trai hiểu lầm.

“Đây sẽ là lần cuối cùng… A Diễm, em mau tỉnh ngộ đi.”

Khương Lưu Huỳnh nhìn lên bầu trời đã hoàn toàn tối đen, sau đó quay người chạy vào biệt thự.

Dù quần áo trên người vẫn còn ướt đẫm, cô cũng không quan tâm, mang theo cơn phẫn nộ trong lòng, đi thẳng vào phòng của Khương Oản Oản dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả người giúp việc trong nhà.

Trong phòng thí nghiệm, Khương Diễm đang ngồi bệt trên sàn. Khi nghe được câu nói của Khương Lưu Huỳnh vang lên như vượt qua cả ranh giới thời gian, hốc mắt cậu lập tức đỏ hoe.

Huỳnh Huỳnh… Đây chính là chị gái của mình.

Vẫn luôn như vậy, vẫn mãi mãi dịu dàng, lương thiện không thay đổi.

Loading...