Ngu Phi nhớ đến một đoạn trong nguyên tác nguyên chủ đ.á.n.h thành một đống thịt bầy nhầy, Cảnh Thương ngang qua, chỉ liếc mắt lạnh lùng khinh miệt.
Lưng nàng bỗng lạnh toát, khẽ rùng .
Nàng với phụ , suy tính bước tiếp theo để tìm đồng căn cổ, thể sẽ cần ông phối hợp diễn một màn kịch.
Vì mặt Cảnh Thương nàng từng diễn vở “đến tháng ngượng ngùng”, nên mấy ngày tiếp theo phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng, thỉnh thoảng mới ngoài cho cảm giác tồn tại.
Ngày tháng trôi qua chậm chạp, từng giây từng phút kéo dài lê thê, may mà, cuối cùng cũng đón tin vui.
Hai tên thị vệ 1 và 2 tìm đồng căn cổ, thuận lợi trở về.
Ngu Phi hai con trùng nhỏ trong vại sứ đang động đậy, trong suốt óng ánh, chắp tay lẩm bẩm: “Con trai con gái bảo bối của , mạng sống của mẫu từ nay giao cho các con nhé…”
Đồng căn cổ vô cùng mong manh yếu ớt, nhưng linh tính cao. Nếu ép uống, đó thể dùng ý niệm căm ghét để g.i.ế.c c.h.ế.t cổ trùng trong vòng ba ngày.
Lúc Ngu Phi đến đoạn còn thấy đúng là nhảm nhí, nữ phụ chiếm nam chính mà còn khó hơn cả Đường Tăng thỉnh kinh nữa.
Để bảo vệ cặp chính, tác giả tăng độ khó của game cho nữ phụ.
Đến khi bản xuyên truyện, nàng coi đoạn giới thiệu về cổ trùng như thánh chỉ, để Cảnh Thương uống mà mảy may nghi ngờ, nàng thờ chẳng khác nào thờ cha ruột.
Con trùng bé bằng móng tay nàng , để Cảnh Thương vô thức nuốt nó đây?
Ngu Phi chợt nghĩ đến một tình tiết cũ rích.
Nàng thông báo với phụ , buổi tối lập tức mở tiệc khoản đãi Cảnh Thương.
“Hiền chất phong tư tuấn tú, trong nhà mối nào ?”
Ngu phụ một hồi khách sáo với Cảnh Thương bèn thẳng vấn đề.
“Tại hạ khôi phục ký ức, dám nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự.” Cảnh Thương dường như nhận ý đồ của phụ tử nhà họ Ngu còn thêm: “Có khi vợ con cũng nên.”
Đồ khốn! Ngu Phi c.h.ử.i thầm trong lòng, đúng là vòng vo từ chối nàng mà. Tuy rằng nàng cũng chẳng định gả cho thật sự.
Nàng giả vờ giận dỗi, siết chặt khăn tay bàn.
“Có lý.” Phụ gật gù: “Hiền chất là long phượng trong loài , thành hôn sớm cũng hợp lẽ thường.”
Rồi đổi giọng: “Chẳng qua đó cũng chỉ là giả thiết, vẫn còn độc thì , khà khà.”
Cảnh Thương chỉ nhạt.
Phụ Ngu Phi đầy trìu mến, đề nghị: “Cháu thấy Phi Phi nhà thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh/chuong-11-sau-khi-ha-thuoc-cuong-buc-nam-chinh.html.]
Ngu Phi về phía đầy hy vọng.
Cảnh Thương mỉm : “Lệnh ái ngây thơ đáng yêu, ai gặp cũng sẽ coi nàng như .”
Ai thèm của ! Ngu Phi trừng mắt lườm một cái. Mất trí nhớ mà vẫn chuyện kiểu quan cách trơn tru như thế cơ mà.
“Phi Phi, vô lễ.” Phụ nhẹ giọng trách, nhưng trong mắt đầy ý .
Trầm ngâm một lúc, ông sảng khoái hơn: “Hiền chất, thẳng nhé, chỉ một đứa con gái , mà nó tình ý với cháu, cháu thấy …”
“Ngu tiểu thư phận cao quý, tại hạ dám trèo cao.” Cảnh Thương từ chối ngay.
Thấy Ngu phụ vui, bèn cung kính : “Gần đây tại hạ nhớ vài chuyện, đến quan phủ tìm đầu mối, hoặc phiền ông mời nha dịch đến, tại hạ hỏi vài câu. Chờ khi tại hạ trở về nhà, tiền ăn ở và t.h.u.ố.c men nhất định sẽ đền gấp mấy .”
Ngu Phi một tràng văn vẻ, dịch ngắn gọn là: gả, chờ về nhà sẽ trả hết nợ ăn ở t.h.u.ố.c men.
Ngu phụ đến từ “quan phủ” và “nha dịch”, mặt bỗng cứng , vội gượng:
“Không vội vội.”
Rồi hiệu với Ngu Phi.
Ngu Phi nhận ánh mắt cầu cứu của phụ , lập tức phát huy khả năng của vai chính: “Huynh , chỉ gả cho thôi!”
Nàng bật dậy để tăng khí thế: “Nếu vợ, nguyện gả cho sinh con đẻ cái. Nếu , sẽ bình thê, cùng nàng hầu hạ !”
“Khụ khụ, khụ khụ…”
Cảnh Thương lấy cớ thương để uống rượu, đang uống để che giấu sự khó chịu, suýt thì sặc vì lời của nàng.
Xung quanh vang lên tiếng khẽ của đám hạ nhân.
Ngu phụ che mặt, như thể cảm thấy mất mặt cho con gái .
Cảnh Thương nghiêm mặt: “Lời ngây thơ của Ngu cô nương, tại hạ sẽ để trong lòng .”
Ngu Phi bấu chặt lòng bàn tay, hai hàng nước mắt như hoa lê lặng lẽ rơi xuống: “Đến mức mà vẫn từ chối ?”
Cảnh Thương mím chặt môi, vẻ mặt lạnh tanh, lay chuyển.
Ngu phụ vội vàng hòa giải: “Phi nhi từ nhỏ mất sớm, nuông chiều nên mới…”
“Không cả.”
Cảnh Thương còn xong, thấy Ngu Phi quệt nước mắt, bỗng bật nức nở: “Ta sống nổi nữa mà…”