Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-03-28 21:22:05
Lượt xem: 31

"Nghe thấy có người đến, có phải sợ rồi nên trốn ở đây không?"

Anh đón lấy quả bí, kéo Tiết Linh đứng dậy, nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô.

Không mang theo bảng viết bên người, Tiết Linh chỉ tay về phía con đường lớn bên kia, Văn Cửu Tắc liền nói: "Người đi rồi, không sao đâu."

Anh cùng cô đi về phía trước, nhìn quả bí to được chính tay mình nâng lên, bất chợt thấp giọng than thở: "Tôi đâu có thích ăn bí đao."

Tiết Linh trừng mắt đầy tức giận, có cái ăn là tốt rồi, còn dám kén chọn!

Thấy anh định đưa cô ra xe, Tiết Linh vội kéo áo anh nhắc nhở - quần áo.

Văn Cửu Tắc nói: "Toàn bộ đều quá nhỏ, không mặc được."

Tiết Linh không tin. Văn Cửu Tắc theo cô vào trong nhà, cô cầm một chiếc áo thun mà anh tiện tay vứt lên đống quần áo, giơ ra ướm thử lên người anh.

Có vẻ hơi chật, nhưng áo có độ co giãn, biết đâu vẫn có thể mặc được.

Văn Cửu Tắc dùng một tay cởi chiếc áo đang mặc, thay cái mà cô đưa.

Tiết Linh nín cười, trông cứ như người lớn mặc đồ trẻ con, bó sát đến mức buồn cười, vừa ngớ ngẩn vừa kỳ quặc.

Cái này không ổn, cô lại tìm một chiếc áo sơ mi của người trung niên, Văn Cửu Tắc mặc vào, phía trước kéo không nổi, tay áo cũng ngắn cũn.

Tiết Linh: Thật là, cao lớn làm gì để rồi không tìm được quần áo vừa vặn!

Lên xe, Tiết Linh thấy trên ghế có thêm một túi đồ, bên trong toàn quần áo sặc sỡ... của cô.

Tìm quần áo cho mình thì không được, lại đi tìm thêm đồ cho cô.

Cô lôi ra một chiếc váy voan kiểu phụ nữ trung niên.

Văn Cửu Tắc nói: "Khu này gần một số căn cứ có người sinh sống, sắp tới có thể sẽ gặp người thường xuyên hơn. Sau này em cứ ngồi trên xe, có ai nói chuyện thì cũng đừng đáp lại."

Không thể để người khác phát hiện cô là zombie, Tiết Linh hiểu điều đó.

Cô đã chuẩn bị kỹ càng từ trước: chỉ cần mặc áo dài tay, quần dài, đeo găng tay, đội mũ che kín da thịt, không lại gần ai quá mức, hẳn là không có vấn đề.

"Vừa hay, em có thể mặc bộ này. Áo dài tay làm lớp trong, bên ngoài khoác chiếc váy voan này, rồi thêm quần tất đen..."

Tiết Linh sớm biết gu thẩm mỹ của anh tệ như kít, nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng trước cách phối đồ này.

Áo cao cổ dài tay đi với váy voan? Sao anh lại nghĩ ra được chứ?

Thẩm mỹ khác người đến thế, chẳng lẽ anh từng là nhà thiết kế thời trang cao cấp?

Hơn nữa, cái mà anh gọi là "quần tất đen" thực chất là một chiếc quần giữ nhiệt nữ.

Tiết Linh thẳng thừng từ chối phong cách thời trang của Văn Cửu Tắc, thay vào đó mặc bộ quần áo dài tay mà lần trước cô kiếm được, khoác ngoài một chiếc áo gió rộng, có thể che nửa khuôn mặt.

May mà zombie không sợ nóng, nếu không mặc thế này mà ngồi trong xe, cô chắc chắn sẽ bị sốc nhiệt.

Văn Cửu Tắc tìm ra mấy đôi găng tay, đưa cho cô chọn.

Tiết Linh hạ cửa sổ xe, lạnh lùng ném đôi găng tay len màu xanh dâu tây ra ngoài, rồi đeo vào đôi găng tay đen đơn giản dành cho người đi xe máy.

"Còn mũ nữa."

Lần này thì không có lựa chọn, chỉ có một chiếc mũ rộng vành kiểu vintage, trên còn có nơ lụa hoa nhí và viền ren đầy nữ tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-66.html.]

Mặc nguyên một bộ thế này mà ngồi trong xe thực sự quá lố bịch, nhưng Tiết Linh vẫn cắn răng chịu đựng.

"Cả kính nữa."

Cái kính râm này chắc là Văn Cửu Tắc tìm được, cũng là món phụ kiện duy nhất làm cô hài lòng.

Tiết Linh vui vẻ đeo cặp kính râm lớn, che đi đôi mắt zombie đỏ sậm, tự soi mình trong gương xe.

Đã lâu rồi cô mới có cảm giác giống một con người như vậy.

Văn Cửu Tắc cũng đeo kính râm, cùng kiểu với cô.

Thực ra kiểu dáng kính này khá quê mùa, có người đeo vào trông như thầy bói, nhưng anh đeo lên lại toát ra vẻ cool ngầu, như thể đang diện một món phụ kiện thời trang retro vậy.

Trên đường đi, quả nhiên họ liên tục chạm mặt người khác.

Nhưng Văn Cửu Tắc không giao tiếp với ai, cứ thế lái xe lướt qua. Dù có người chủ động bắt chuyện, anh cũng không đáp lời.

Văn Cửu Tắc định tới căn cứ Bình Khu để bổ sung vật tư. Đây là nơi cậu em họ Đới Anh cùng cô dì của anh sinh sống, trước đó tình cờ gặp lại họ ở đây, anh đã ở lại một thời gian.

Đội xe mà Đới Anh tham gia không phải đội đầu tiên anh từng theo.

Trước đây, khi đi khắp nơi tìm người, anh đã ghé qua hàng chục căn cứ lớn nhỏ, cũng từng đồng hành cùng nhiều đội xe khác nhau.

Nhưng giữa anh và họ đều chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, làm việc đổi lấy vật tư, nếu có bất đồng thì lập tức chia tay.

Đội của Đới Anh từng đi An Khê vận chuyển máy móc, nhưng bị người của căn cứ Khu Trang ngăn chặn, không thể thành công. Nếu tính thời gian thì bây giờ chắc họ đã quay về.

Văn Cửu Tắc không định tìm họ. Anh lái xe đến cổng căn cứ Bình Khu, định xuống xe đổi chút đồ rồi rời đi.

Gần cổng căn cứ có khu trao đổi vật tư, nơi này được thiết lập để các đội xe qua lại có thể giao dịch, tránh việc xe lạ ra vào căn cứ gây rắc rối.

Trước khi xuống xe, Tiết Linh lôi từ gầm ghế sau ra một túi đồ, đưa cho anh.

Văn Cửu Tắc nhìn thấy dòng chữ "Bệnh viện Văn Khánh, An Khê" in trên túi, rồi liếc sang túi thuốc khác đặt trên ghế sau.

Thì ra túi thuốc đựng thuốc dị ứng, thuốc ngủ và thuốc an thần kia là "dành riêng" cho anh, ngoài ra cô còn giấu thêm một túi khác.

"Hôm đó em lấy bao nhiêu thuốc vậy?"

Tiết Linh ra hiệu - chỉ có nhiêu đây thôi. Cô tiện tay nhặt đủ loại thuốc, không chắc có dùng được không.

Nhưng bây giờ thuốc men khan hiếm, hẳn có thể đổi được giá tốt.

Tiết Linh hào phóng bày tỏ: Lấy hết đi đổi tiền đi!

Văn Cửu Tắc lại lần nữa ăn bám chị đại giàu có, mang theo phần thưởng của "bà chủ" xuống xe.

Văn Cửu Tắc rất quen thuộc với việc đổi vật tư, chẳng mấy chốc đã đổi được một đống đồ cần thiết.

Trong lúc chờ nhận hàng, anh luôn chú ý đến chiếc xe của mình.

Anh đỗ xe ở vị trí gần nhất, đứng ngay trước khu giao dịch có thể nhìn thấy rõ. Nếu có người lạ tiếp cận, anh có thể kịp thời phát hiện.

Anh không yên tâm để Tiết Linh rời khỏi tầm mắt mình trong một nơi như thế này.

Lúc đang bàn giao hàng hóa, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi:

"Anh họ!"

Loading...