Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:02:14
Lượt xem: 28

Văn Cửu Tắc nhìn thấy, ngược lại còn bật cười, thoải mái tựa người ra sau nói:

"Được thôi, bây giờ em cũng từ chối tôi một lần rồi, chuyện trước kia coi như hòa một nửa."

Anh tự mình tuyên bố.

Tiết Linh: "…"

A a a a c.h.ế.t tiệt, sao mình lại không nói được chứ, muốn chửi anh quá! Muốn lớn tiếng chửi anh!

Tiết Linh giơ bảng viết đập mạnh lên đầu Văn Cửu Tắc.

"Chỉ có một cái bảng viết thôi đấy, đập hỏng thì không có cái thay thế đâu." Văn Cửu Tắc nhắc nhở. "Hay em lấy sách mà đập, thứ đó khó hỏng hơn, mà đập người cũng đau hơn cái bảng viết nhẹ tênh này."

Nhìn kiểu này chắc có kinh nghiệm bị đánh không ít lần rồi.

Chiếc xe lảo đảo một lúc rồi dừng lại, cửa ghế phụ mở ra, Tiết Linh xuống xe, tức giận đi vòng vòng tại chỗ, sau đó chạy ra bên đường đ.ấ.m vào thân cây.

May mà cô đã c.h.ế.t rồi, nếu không thật sự sợ bị anh chọc tức đến c.h.ế.t lần nữa.

Chuyện năm xưa không thể nói rõ ràng một lần sao? Không thể giải thích đàng hoàng một chút à? Không thể nói thật với cô là lúc đó anh đã nghĩ gì sao? Cái này khó đến thế à?

Cô đ.ấ.m thân cây hai cái, Văn Cửu Tắc đã bước tới kéo cô về, chưa kịp trừng mắt nhìn anh, anh đã nắm lấy nắm đ.ấ.m xanh xao của cô, đặt lên đầu mình:

"Thôi thì đánh tôi đi, tôi đảm bảo không né."

Tiết Linh trừng mắt nhìn anh đang nửa quỳ trước mặt mình, cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.

Trước đây đừng nói là đánh người, ngay cả nói nặng một câu cô cũng chưa từng, chưa bao giờ cãi nhau với ai.

Nhưng chửi Văn Cửu Tắc, bị anh chọc tức đến mức đ.ấ.m anh, không biết từ khi nào đã trở thành chuyện quá quen thuộc.

Lần đầu tiên bị anh chọc tức đến mất lý trí, cô đã dùng hết sức đạp anh một cú. Đến khi hoàn hồn, cô lập tức sợ hãi, lo anh sẽ tức giận nổi đóa, bởi vì anh là một người đàn ông cao lớn, trông có vẻ dữ dằn và khó đối phó. Nếu anh giận thật thì…

Nhưng anh không hề tức giận, thậm chí chẳng có phản ứng gì, dù trên chân đã bầm tím một mảng, anh vẫn cười tít mắt nói chuyện với cô, hoàn toàn không để tâm đến cú đá kia.

Tiết Linh cảm thấy anh giống như một con ch.ó lớn trông thì đáng sợ nhưng thật ra lại rất ngoan ngoãn, dù bị chủ nhân đá một cú, cũng không kêu gào dữ tợn, mà vẫn quấn quýt bên chân, lần sau tiếp tục chọc người ta nổi giận.

Dù có bị đá bao nhiêu lần, vẫn cứ như vậy.

Sau đó Tiết Linh đã suy nghĩ rất lâu, có phải trong lòng ai cũng tồn tại một phần bản năng bạo lực không?

Dù thế nào đi nữa, đánh người là không đúng.

Thế là cô áy náy xin lỗi anh, nói rằng mình không nên ra tay, đảm bảo lần sau tuyệt đối không làm vậy nữa.

Văn Cửu Tắc nghe cô xin lỗi, kéo cô ngã xuống sofa, cười bảo:

"Tôi nói này, em đừng lúc nào cũng tự đòi hỏi mình phải có đạo đức cao như vậy nữa được không?"

"Nếu lần sau bực bội thì cứ tiếp tục đánh tôi vài cái, dù sao em cũng biết mà, da tôi dày thịt tôi chắc lắm." Anh nhún vai, vẻ mặt chẳng hề để tâm.

Khi đó trong lòng Tiết Linh tràn ngập sự tự trách, cô nhìn anh đầy áy náy, phản bác:

"Nếu tôi tức giận là đánh anh, thì có khác gì Văn Cửu Hoàn chứ?"

Văn Cửu Tắc nghe đến cái tên Văn Cửu Hoàn thì sắc mặt lập tức không vui, anh nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-61.html.]

"Không giống, tôi không muốn để Văn Cửu Hoàn đánh, nhưng lại cam tâm tình nguyện để em đánh."

Tiết Linh nín thở, truy hỏi:

"Tại sao tôi lại được, tôi và cậu ta có gì khác nhau?"

Văn Cửu Tắc phì cười:

"Vì sức em yếu hơn cậu ta nhiều, đánh người chẳng khác nào làm nũng cả."

Tiết Linh thề sẽ không bao giờ ra tay với Văn Cửu Tắc nữa, nhưng ngay tại chỗ đã thất thủ.

Tóm lại, Tiết Linh vốn dĩ muốn trở thành một người đạo đức cao thượng, nhưng lại bị một kẻ đáng ăn đòn như Văn Cửu Tắc kích phát nhân cách bạo lực, chỉ cần nghe anh bắt đầu nói linh tinh là lập tức phản xạ có điều kiện muốn đ.ấ.m anh một cái.

Chính vì sự dung túng của anh, mà cô đã hình thành một thói quen xấu.

Tức giận nhất còn từng cắn anh, cắn vào cổ, vai, cánh tay, lòng bàn tay… thậm chí cả n.g.ự.c cũng đã từng cắn.

Anh nhìn dấu răng rồi còn hỏi một cách nghiêm túc:

"Răng em vẫn ổn chứ? Có bị lung lay không?"

Có lần cô cắn đến mức tay anh chảy máu, anh cứ nhìn vết cắn mãi rồi hỏi cô:

"Em nói xem, có phải tôi nên đi tiêm phòng dại không?"

Đương nhiên anh không tiêm, thậm chí ngay cả băng cá nhân cũng không dán, cứ thế để dấu răng của cô lộ rõ.

Trong quãng thời gian ở bên Văn Cửu Tắc, điều mà Tiết Linh sợ nhất không phải là anh làm tổn thương cô, mà là sợ chính mình, vì đã quen xả giận lên anh mà vô thức làm tổn thương anh.

Tiết Linh giật tay khỏi Văn Cửu Tắc, không đập đầu anh, mà đi dọc theo con đường một đoạn rồi nằm dài ra đất.

Cô dang rộng tứ chi, nằm giữa con đường xanh rợp bóng cây, nơi vừa được cơn mưa rửa trôi và phơi khô dưới ánh nắng, nằm ra dáng muốn lao đầu vào xe tự sát.

Văn Cửu Tắc bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô:

"Đừng nhịn nữa, nhịn tức hại sức khỏe đấy."

Tiết Linh: Tôi còn có thể hại sức khỏe thế nào nữa đây? Chẳng lẽ bây giờ tôi còn có thể mắc ung thư chắc?

Thấy cô mãi không chịu dậy, Văn Cửu Tắc cũng nằm xuống bên cạnh, nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rồi nghiêng đầu, tựa lên n.g.ự.c cô, đè lên lồng n.g.ự.c gầy gò của cô, khẽ nói:

"Tôi hối hận rồi."

"Nếu sớm biết trước…"

Nếu sớm biết trước tận thế sẽ xảy ra, anh sẽ không chia tay với Tiết Linh. Nếu sớm biết cô sẽ biến thành zombie, anh sẽ không bỏ lại cô một mình ở thành phố Du.

Văn Cửu Tắc ghét nhất hai chữ "sớm biết", trên đời này làm gì có sớm biết trước, hối hận là điều vô dụng nhất. Thế nhưng anh đã chìm trong hối hận rất lâu.

Không muốn nghĩ, cũng không muốn nhắc lại, thà để cô đánh anh một trận còn hơn.

Đáng tiếc, Tiết Linh không nỡ ra tay, mà lại tự làm bản thân tức đến phát điên.

Cuối cùng, anh nói:

"Chuyện khi đó, xin lỗi, là tôi sai."

Tuy vẫn chẳng có một lời giải thích rõ ràng, nhưng với tính cách của anh, có thể nghiêm túc xin lỗi như vậy đã là hiếm thấy rồi.

Loading...