Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:47
Lượt xem: 30

Chỉ có anh là giỏi nhất trong việc phá vỡ bầu không khí.

Thấy vậy, Văn Cửu Tắc thu tay lại, ngồi về ghế lái, thoải mái cười nói:

“Làm tôi giật cả mình, còn tưởng lỡ đọc kinh siêu độ cho em rồi.”

Anh nghĩ mình đang tụng kinh Phật chắc? Còn siêu độ nữa chứ.

Cô đổi tư thế, nhưng không nhắm mắt nữa. Khi Văn Cửu Tắc liếc nhìn, cô còn hời hợt giơ tay động đậy, biểu thị rằng mình chưa bị siêu độ.

Cứ thế, trong tiếng mưa rơi, một đêm trôi qua. Sáng hôm sau trời quang, mặt trời lại ló rạng.

Đường hầm tối đen sáng lên, cả hai phía lối ra đều tỏa ánh sáng. Chiếc xe khởi động, lao về phía trước, tiến vào không gian xanh tươi mát rượi sau cơn mưa.

Văn Cửu Tắc nhìn biển báo phía trước, đối chiếu bản đồ, chuẩn bị rẽ trái, thì bất chợt bên cạnh có một tấm bảng ghi chú chìa ra.

Trên đó viết: “Em muốn đi xem Binh mã dũng*.”

*Binh mã dũng (兵马俑) là các bức tượng chiến binh và ngựa bằng đất nung được chôn theo Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, để bảo vệ ông trong thế giới bên kia.

Văn Cửu Tắc: “…”

Binh mã dũng ở tận phía bắc, còn nơi anh định đến là An Đông, một nam một bắc.

Thực ra, Tiết Linh không thật sự muốn đi xem Binh mã dũng. Cô cố tình nói vậy.

Ai bảo Văn Cửu Tắc không chịu nói anh định đưa cô đi đâu. Trước đó cô đã hỏi, nhưng anh lại lảng tránh.

Được thôi, không chịu nói chứ gì, vậy thì đi khắp đất nước luôn!

Dù sao Tiết Linh cũng chắc chắn rằng Binh mã dũng không phải là điểm đến của Văn Cửu Tắc.

Văn Cửu Tắc không vội lái xe, quay sang nhìn cô: “Em có phải là…”

Tiết Linh vểnh tai, chờ anh thú nhận.

“… Có phải là muốn đi trộm Binh mã dũng không?”

Tiết Linh: “…”

Anh trộm ấy! Anh mới đi trộm Binh mã dũng ấy!

“Không thì chẳng lẽ là muốn đi mua ngọc sao?” Văn Cửu Tắc nghiêm túc suy tư.

Tiết Linh lười tốn sức viết chữ đấu võ mồm với anh. Trước đây cô đã chẳng đấu lại được cái miệng độc địa đó, bây giờ vừa viết chữ chậm vừa câu từ ngắn gọn, sức sát thương càng yếu hơn.

Bỗng cô nghĩ ra điều gì đó, lục tìm trong đống sách dưới ghế, lật trang ào ào rồi khoanh một câu mình muốn.

Văn Cửu Tắc nhìn thấy câu cô khoanh tròn rồi giơ lên:

“Đàn ông là sinh vật giỏi giả ngu nhất. Dù có đoán trúng bí mật họ muốn che giấu, họ cũng sẽ bày ra vẻ mặt vô tội, giả vờ không hiểu gì, vô cùng đáng ghét!”

Văn Cửu Tắc: “…”

Cái quái gì đây, sách gì mà viết đúng thế?

“Được rồi, em thật sự nhất định phải đi xem Binh mã dũng bây giờ sao? Chờ một thời gian nữa có được không?”

Anh hạ giọng thương lượng, ánh mắt lười biếng xen lẫn ý cười, dưới ánh sáng phản chiếu từ những tán cây bên ngoài trông lại có vẻ dịu dàng đặc biệt.

Zombie Tiết Linh từ chối lời dụ dỗ của con người - bạn trai cũ - Văn Cửu Tắc.

Cô cúi đầu lật sách, lấy ra một quyển, lại lật thêm một quyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-60.html.]

Văn Cửu Tắc nhìn cô mãi vẫn chưa tìm được câu thích hợp, nhịn không được bật cười: “Tìm không ra thì thôi nhé?”

Cuối cùng, Tiết Linh khoanh tròn một câu vừa ý:

“Tôi là kiểu người rất kỳ lạ, những chuyện không quan trọng thì có thể nói từ sáng đến tối, nhưng những điều thực sự để tâm, dù là yêu hay là đau thương, lại không thể thốt nên lời.”

Cô khoanh câu này, rồi trên bảng viết thêm hai chữ bổ sung: “Đáng ghét!”

Văn Cửu Tắc câm nín.

Anh liếc nhìn màu xanh ngoài cửa xe, rồi nhanh chóng quay lại, vẫn giữ nụ cười cợt nhả quen thuộc, hỏi một cách vô lại:

“Vậy trước tiên theo tôi về thành phố Du một chuyến nhé?”

“Chờ chuyến này xong, em muốn đi đâu cũng được.”

Dựa vào việc Tiết Linh viết chữ chậm, tìm câu còn chậm hơn, Văn Cửu Tắc tranh thủ nói tiếp:

“Nói thật đi, em thật sự không muốn về xem thử sao?”

Bị anh nắm thóp rồi! Ban đầu, Tiết Linh rời khỏi thành phố Du là vì đau lòng và trốn tránh. Nhưng sau một thời gian lang bạt bên ngoài, cô thực sự muốn quay lại.

“Để tôi đoán xem, có phải em không dám về không?” Văn Cửu Tắc chợt quan sát biểu cảm của cô rồi nói: “Sợ bị người quen nhìn thấy bộ dạng bây giờ?”

Anh trông có vẻ rất đắc ý, như thể đã chắc chắn đoán đúng tâm tư của cô.

“Sợ gì chứ? Đã bị tôi nhìn thấy rồi, thì có bị người khác thấy cũng không đến nỗi nghiêm trọng.”

Cũng đúng. Những cảm xúc phức tạp và khó xử đã bị bào mòn hết khi cô bất ngờ gặp lại Văn Cửu Tắc. Nếu bây giờ gặp lại người khác, chắc cũng chẳng khó chịu đến thế.

Nhưng vừa thấy vẻ đắc thắng của anh là cô lại khó chịu, bèn viết ba chữ trên bảng làm đòn phản kích...

Bạn trai cũ.

Nụ cười tự tin chiến thắng trên mặt Văn Cửu Tắc lập tức biến mất.

Anh mím môi, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiết Linh không ngờ chỉ ba chữ này lại có sức sát thương lớn như vậy. Bởi vì suốt quãng đường sau đó, Văn Cửu Tắc đột nhiên im bặt, không nói một lời.

Cô ngồi yên suốt chặng đường, không bị quấy rầy, ngạc nhiên vô cùng.

Lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, thấy anh đang nhìn chăm chú về phía trước, giữa chân mày hơi cau lại.

Ơ kìa, anh trai họ Văn này bị sao thế? Hôm nay lái xe không buồn ngủ nữa à? Có tâm sự gì sao?

Cuối cùng, sau một hồi lâu, có vẻ như anh đã tự thuyết phục được chính mình, lại lên tiếng.

“Em vẫn còn để tâm chuyện chia tay à?”

Mở miệng ra là chẳng có lời nào tử tế.

Nếu anh không để tâm, thì cần gì phải im lặng lâu như vậy chứ?

Chính anh cũng nhận ra câu này không ổn, lập tức ngậm miệng, cau mày đầy phiền muộn.

Ban đầu, Tiết Linh đúng là có để tâm, nhưng thấy anh phản ứng như vậy, tự dưng lại chẳng khó chịu nữa. Cô chỉ chờ xem anh còn định nói gì tiếp theo.

Văn Cửu Tắc nói: “Tôi muốn cưới em… được không?”

Tịch Linh: “?”

Anh nhảy cóc bao nhiêu bước rồi thế?

“Không được!” Cô hoàn hồn, lập tức viết to hai chữ, bày tỏ sự từ chối chắc nịch.

Loading...