Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:41:38
Lượt xem: 19
Ban đầu chỉ có một hai con lác đác, bị anh dễ dàng giải quyết. Nhưng về sau số lượng zombie càng lúc càng đông, bắt đầu giải quyết không xuể.
Nhìn thấy đám zombie kéo đến ngày càng đông, Tiết Linh lập tức đẩy lưng anh.
Đừng đánh nữa! Mau đi đi!
Văn Cửu Tắc một tay cầm d.a.o ngắn, một tay kéo lấy cánh tay cô, sải bước dài vượt qua bồn hoa ven hồ, tiện thể xách theo Tiết Linh có bước chân ngắn hơn.
Tránh đám zombie bên trái, lại đá bay một con lao đến từ lối nhỏ bên phải.
Tiết Linh đ.ấ.m thình thịch vào lưng anh, giục anh mau quay lại xe.
Nhìn cô cũng học theo mình định đá một con zombie, Văn Cửu Tắc bật cười, kéo cô trở lại rồi vác thẳng lên vai.
Trước khi đám zombie tập trung lại quá đông, cả hai từ bên sườn thoát ra, chạy thẳng về chỗ đậu xe.
...
Chuyến du ngoạn ven hồ, mới bắt đầu đã phải kết thúc vì những "du khách" quá mức nhiệt tình.
Xe khởi động, rời khỏi bờ hồ, Tiết Linh ngồi ở ghế phụ, nhìn ra bên ngoài.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự hồi hộp đến nghẹt thở khi bị bao vây bởi lũ zombie như thế này.
Lá gan của Văn Cửu Tắc cũng quá lớn rồi.
—
Tiết Linh cúi đầu nhìn mấy cái gương sen trong tay, thứ mà cô đã tranh thủ hái được lúc nãy.
Vừa căng thẳng, tay cô đã bóp chặt làm hạt sen vỡ ra, phát ra tiếng "bộp bộp".
Một bàn tay bên cạnh vươn qua, nhận lấy gương sen từ tay cô, bóc ra ăn.
Văn Cửu Trạch vừa nhai hạt sen, vừa thoải mái hỏi:
"Tiếp theo đi đâu? Chùa Độ Vân?"
Tiết Linh phất tay.
"Thôi, khỏi đi. Zombie nhiều quá."
Cô ở vùng quê lâu rồi, suýt thì quên mất thành phố vẫn còn nhiều zombie như vậy.
—
Dưới sự kiên quyết của Tiết Linh, chuyến du ngoạn ngắn ngủi tại Nguyên Hồ kết thúc, họ đổi hướng, đi vào con đường nhỏ hẻo lánh hơn.
Đây là tuyến đường quốc lộ nối hai tỉnh, có một đoạn dài đi qua vùng núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-cu-bat-duoc/chuong-59.html.]
Càng đi sâu vào, hai bên đường càng ít dấu vết con người, ngay cả xe phế bỏ cũng không thấy.
Hai bên chỉ còn cây cối rậm rạp, chiếc xe như đi vào một dải ánh sáng xanh thẳm giữa rừng.
Trời tối dần, có dấu hiệu sắp mưa.
—
Mưa lất phất rơi xuống, Văn Cửu Tắc cho xe dừng trong một đường hầm để trú qua đêm.
Vì Tiết Linh không đuổi anh ra ngoài nấu ăn, nên anh chỉ ăn tạm một chút rồi nằm trong xe g.i.ế.c thời gian.
Ngoài xe, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, xua tan đi cái oi bức mùa hè.
Trong xe chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ.
Tiếng lật trang sách khẽ vang lên, Tiết Linh liếc mắt sang.
Văn Cửu Tắc đang cầm cuốn "Món canh tâm hồn mà giới trẻ hiện đại cần nhất" mà anh nhét vào tay cô lúc trước.
Đột nhiên, anh lười biếng cất giọng đọc:
"Những khó khăn trong cuộc sống, cũng có thể coi là quá trình trưởng thành của sinh mệnh... Cuộc đời là một khóa học trải nghiệm, ta dùng thể xác để cảm nhận thế giới, dùng linh hồn để tìm kiếm ý nghĩa..."
Giọng anh trầm ấm, nghe không ra cảm xúc gì, cũng không rõ là đồng tình hay giễu cợt.
Nhưng có lẽ vì giọng hay, nên mấy câu này nghe lại có vẻ rất có lý.
Thậm chí còn dễ nghe hơn những video "gà hầm" mà cô từng xem rất nhiều.
—
Trong tiếng mưa rơi rả rích, Tiết Linh hiếm hoi cảm nhận được sự bình yên.
Cô đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt lắng nghe, tựa như đang hưởng thụ cảm giác "nhập thổ vi an".
Văn Cửu Tắc đọc được vài đoạn, bỗng dưng ngừng lại.
Anh nghiêng người, chạm nhẹ vào vai Tiết Linh.
Cô không động đậy, vẫn nhắm mắt an nhiên.
Không thấy cô phản ứng, anh buông sách, áp sát lại, nín thở một chút, rồi đưa tay mở mắt cô ra.
Tiết Linh: ...
Đôi mắt đỏ sẫm đảo nhẹ, cô đưa tay gạt tay anh ra.
Thật sự là, không để cho người ta an nghỉ yên ổn được à?