SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 58: HÃY THA THỨ CHO SỰ ÍCH KỶ HÈN HẠ NÀY, TÔI CHỈ MUỐN ĐỘC CHIẾM EM!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:37:02
Lượt xem: 16

Ôn Dao nhìn bóng lưng người đàn ông sải bước rời đi, lông mày nhíu lại, không chắc chắn lắm dáng vẻ này của anh có phải là đang tức giận hay không.

Tại sao anh lại tức giận? Là do cô làm ướt áo sơ mi của anh? Hay là ném quả cầu nước vào anh là rất bất lịch sự? Hay là, rõ ràng anh không có ý câu dẫn cô, là cô tự mình suy nghĩ nhiều rồi lại đổ lỗi cho anh?

Ôn Dao có chút buồn bực ôm trán: "Xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý."

Khóc chỉ là do cảm xúc nhất thời, ném anh là ngoài ý muốn, còn về việc đổ lỗi cho anh... đó cũng là vì, cô cảm thấy bản thân cứ như vậy mà có ý đồ không an phận với người khác là rất không tốt.

Nếu có thể giữ khoảng cách, cô hẳn là sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

...

Quý Minh Trần vốn định ra ngoài giải khuây, nhưng lại nhìn thấy Melissa và bác sĩ Lâm ở cửa phòng bệnh cuối hành lang, Địch Đại Hổ trên đường từ Bắc Châu trở về bị thương nhẹ, Melissa đang hỏi bác sĩ Lâm những điều cần chú ý.

Quý Minh Trần nghĩ đến điều gì đó, như có điều suy nghĩ đi tới.

Lâm Trạch Nhân nhìn thấy vị Phật rảnh rỗi này lại tới, lời nói đến miệng không khỏi dừng lại, gượng cười lễ phép hỏi: "... Minh trưởng quan còn chuyện gì sao?"

Quý Minh Trần gật đầu, sau đó nhìn sang Melissa bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Melissa, cô nhìn thấy chưa? Cô ấy vừa ôm tôi khóc."

Melissa chưa bao giờ bất ngờ khi lão đại có thể nói ra những lời linh tinh gì, cô ta nghiêm túc gật đầu, sau đó quay sang hỏi Lâm Trạch Nhân đang chuẩn bị rời đi: "Bác sĩ Lâm, vừa rồi anh có nhìn thấy không?"

Đối mặt với câu hỏi nhàm chán này, trong lòng Lâm Trạch Nhân thật ra rất cạn lời, anh ta cho rằng đội trưởng Meissa chắc là bị lây bệnh thần kinh của Minh trưởng quan rồi, vì vậy cũng duy trì nụ cười giả tạo: "Vâng, tôi cũng nhìn thấy."

Quý Minh Trần khẽ gật đầu: "Xem ra không phải là ảo giác..."

Lâm Trạch Nhân: "..."

Là bác sĩ, lại còn là bác sĩ khoa não giỏi nhất trước đây, anh ta lần thứ n không nhịn được muốn kiểm tra não cho anh.

Quý Minh Trần dựa lưng vào cửa văn phòng, hơi ngẩng đầu, đôi môi mỏng khẽ mở, yết hầu xinh đẹp nhẹ nhàng chuyển động: "Sau khi tiêm thuốc thức tỉnh dị năng, sẽ khiến người ta mơ một giấc mơ dài, hồi tưởng lại quá khứ khắc cốt ghi tâm nhất trong đời..."

Lâm Trạch Nhân không biết anh muốn nói gì, Melissa cũng không biết, nhưng cả hai đều phải giữ vẻ mặt nghiêm túc, tập trung lắng nghe.

Ánh mắt Quý Minh Trần khó hiểu, khóe môi cong lên, sau đó quay sang nhìn Lâm Trạch Nhân: "Cho nên cô ấy mơ thấy Thẩm Dật Xuyên..."

Lâm Trạch Nhân ngoài mặt không dám lên tiếng: "..." Cô ấy mơ thấy ai thì liên quan gì đến tôi.

"Cô ấy khóc đau khổ và tuyệt vọng như vậy, nhất định là đã quyết định buông bỏ rồi, con người chỉ khi thất tình hoặc mất đi người mình yêu thương, mới khóc như vậy..."

Melissa có chút hiểu ra: "Cho nên ý của lão đại là?"

Quý Minh Trần nháy mắt với Melissa: "Cho nên chuyện chúng ta gặp Thẩm Dật Xuyên ở Bắc Châu, đừng cho cô ấy biết, cô thay tôi quản chặt miệng của Địch Đại Hổ."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Melissa hoàn toàn hiểu ra, trịnh trọng gật đầu: "Tôi bảo đảm anh ta sẽ không nói ra ngoài, nếu anh ta dám nói, tôi sẽ cho anh ta mười cái tát ngay lập tức."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-58-hay-tha-thu-cho-su-ich-ky-hen-ha-nay-toi-chi-muon-doc-chiem-em.html.]

Địch Đại Hổ vừa tỉnh ngủ trên giường bệnh bên cạnh: "!?"

Quý Minh Trần mỉm cười gật đầu với Melissa, sau đó thẳng người thong thả rời đi.

Khoảng thời gian Ôn Dao ở biệt thự cổ, thật ra anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô luôn buồn bã.

Trên đường trở về Đông Châu, cô sẽ khóc vào ban đêm, đưa cô về biệt thự cổ, rõ ràng cô có thể lựa chọn ở lại, nhưng lại không có cảm giác an toàn mà rời đi, sau đó, anh đưa cô đến tất cả những nơi cô muốn đến, chơi cùng cô, cho cô những thứ cô muốn, cô vẫn không vui vẻ như vậy.

Khi cô thu lại móng vuốt sắc nhọn, tính tình vô cùng ôn hòa, giống như một con búp bê sứ ngoan ngoãn, hoàn toàn không có nhiều cảm xúc bộc lộ ra ngoài.

Cho nên lần này trở về từ Bắc Châu, ban đầu anh muốn nói cho cô biết chuyện gặp Thẩm Dật Xuyên, nói cho cô biết, người mà cô kiên trì theo đuổi bấy lâu nay rất quan tâm đến cô...

Nói cho cô biết, sau khi làm mất cô, Thẩm Dật Xuyên luôn trầm ổn bình tĩnh cũng sẽ đỏ mắt khi nhìn thấy vòng tay của cô.

Ban đầu anh muốn vừa cười vừa nói cho cô biết, nhưng nhìn thấy cô sau khi tỉnh dậy lại khóc thảm thiết như vậy, anh đột nhiên không muốn nói gì nữa.

Bây giờ cô đã buông bỏ, anh cũng chỉ muốn, để mặc cô buông bỏ.

Quý Minh Trần đi đến cửa thang máy, trong lúc chờ thang máy, anh cầm một bông hồng tươi thắm trong bình sứ trên bàn bên cạnh, xoay tròn giữa các ngón tay.

Hãy tha thứ cho sự ích kỷ khi tôi che giấu sự thật, tha thứ cho sự hèn hạ khi tôi muốn độc chiếm cô.

Nhưng tình yêu luôn ích kỷ, phải không?

Thang máy "ding" một tiếng đến nơi, Quý Minh Trần mỉm cười cắm bông hồng trở lại bình hoa, sau đó một tay đút túi bước vào thang máy.

...

Ôn Dao tỉnh lại lúc trời vừa sáng, chưa được bao lâu.

Sau khi Quý Minh Trần rời đi, cô cũng không nán lại lâu, nhanh chóng xuống giường trở về phòng thay quần áo rửa mặt, đợi đến khi cô cuối cùng cũng sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị đi xin lỗi Quý Minh Trần một cách chân thành, thì hình như anh không có ở biệt thự cổ.

Cô gõ cửa phòng anh ở lại rất lâu, cuối cùng vẫn là quản gia Chu lên nói cho cô biết Minh trưởng quan đã ra ngoài từ sớm.

Người này trước đây thường ra ngoài, đều sẽ nói cho cô biết đi mấy ngày, khi nào về đại loại vậy, nhưng lần này lại không nói một lời, cho nên chắc là thật sự tức giận rồi?

Ôn Dao không còn cách nào khác, vậy chỉ có thể đợi anh về rồi xin lỗi sau.

Cô trở về phòng, mở cuốn sổ cũ nát kia ra, cẩn thận nhớ lại giấc mơ đó.

Cốt truyện hữu ích trong mơ rất ít, dòng thời gian thật ra cô cũng không chắc chắn, nhưng có thể suy đoán được, thời gian cô thức tỉnh dị năng sớm hơn Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh một năm, ít nhất là sớm hơn một năm...

Dị năng hệ Thuỷ giai đoạn đầu rất yếu, nhưng không sao, có thể nâng cấp, cho nên cô chỉ cần cố gắng nâng cấp trong vòng một năm, ưu thế của kẻ hậu sinh khả úy cũng sẽ có.

Ôn Dao mừng rỡ vì đã thức tỉnh dị năng, cả ngày đều ở trên sân thượng tầng cao nhất của biệt thự cổ nghiên cứu dị năng mới của mình.

Cô phát hiện cho dù có cố gắng thế nào, lòng bàn tay cô cũng chỉ có thể tạo ra một quả cầu nước bằng quả bóng bàn, hơn nữa quả cầu nước này không có lực ngưng tụ, rất tản, ném quả cầu nước này ra ngoài, cũng không thể gây ra bao nhiêu sát thương, giống như đang chơi trò ném bóng nước vậy, ném vào chim bồ câu, chim bồ câu cũng chỉ im lặng nhìn cô.

Loading...