SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 56: CHÀO MỪNG EM GIA NHẬP THẾ GIỚI DỊ NĂNG GIẢ
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:28:39
Lượt xem: 10
Người đàn ông có dung mạo tuyệt sắc nói xong quả nhiên cúi người xuống, ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào má Ôn Dao.
Sau khi nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối, anh thành kính cúi đầu, một nụ hôn vô cùng dịu dàng rơi trên vầng trán trơn bóng của cô gái, sau đó còn nhẹ nhàng véo dái tai cô nói: "Tỉnh dậy nào công chúa nhỏ, đừng ngủ nữa."
Lâm Trạch Nhân đảo mắt nhìn trời, nghĩ thầm thế này có thể tỉnh mới lạ đấy, nhưng ngay lúc anh ta đang chán nản, định kiếm cớ cáo từ, cô gái trên giường bệnh ngừng thút thít.
Hàng mi cong dài dính nước mắt run rẩy, không lâu sau liền mơ màng mở mắt ra, đôi mắt cô long lanh nước, như thể chưa hoàn hồn, vẻ mặt lộ ra sự yếu đuối và bất lực hiếm thấy.
Lâm Trạch Nhân: "??????" Điều này hợp lý sao? Điều này khoa học sao??!
Melissa có chút không dám tin: "... Tỉnh rồi?"
Hai nữ hầu cũng há hốc mồm, họ nhìn Minh trưởng quan mặc áo trắng dung mạo tuấn tú, lại nhìn cô gái mềm mại mặc váy ngủ ren trên giường, trong phút chốc thật sự nhập tâm vào câu chuyện cổ tích về nàng công chúa ngủ trong rừng.
Ôn Dao vẻ mặt ngơ ngác, những điều trong giấc mơ vẫn còn hiện rõ mồn một, trong từng hình ảnh đó, cô thất vọng, cô chịu đựng đau khổ, cô cam chịu cầu toàn, tuyệt vọng và đau đớn...
Quý Minh Trần thấy người cuối cùng cũng tỉnh lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô, giọng điệu lười biếng mang theo ý cười như mọi khi: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, em có biết mình đã hôn mê bao lâu rồi không?"
"Em nói xem sao em lại yếu ớt như vậy, người khác tiêm thuốc thức tỉnh dị năng này nhiều nhất hôn mê bảy ngày, em thì hay rồi..."
Lời còn chưa dứt, cô gái trên giường bệnh đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt.
Một hành động đột ngột, Quý Minh Trần lập tức cứng đờ người, những người khác có mặt cũng đều sững sờ.
Ôn Dao vẫn mặc váy ngủ ren trắng, tay áo ngắn, nên đôi tay trắng nõn cứ thế áp vào da cổ người đàn ông, xúc cảm mềm mại và mịn màng.
Quý Minh Trần bỗng cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại, không chắc chắn đưa tay lên, nhưng không dám đặt xuống: "... Làm gì vậy? Vừa tỉnh dậy đã lao vào lòng?"
Trước đây những lời trêu chọc như vậy thường sẽ đổi lại sự phản bác giận dữ của Ôn Dao, nhưng lúc này cô đang buồn bã, trong đầu toàn là sự thất vọng tích tụ trong giấc mơ.
Cô không nói gì, chỉ ôm chặt Quý Minh Trần, nước mắt lặng lẽ thấm ướt áo sơ mi của anh, không lâu sau vang lên tiếng nức nở khe khẽ, sự uất ức không kìm nén được tuôn ra từ tiếng khóc nghẹn ngào, càng cho thấy cô đã gục ngã.
Melissa thấy cảnh này, cũng không tiện làm bóng đèn nữa, vội vàng kéo Lâm Trạch Nhân đang đứng hình ra ngoài: "Bác sĩ Lâm, bên Địch Đại Hổ vẫn cần anh qua xem."
Hai nữ hầu nhìn nhau, cũng thức thời đi theo ra ngoài.
Quý Minh Trần chưa bao giờ thấy Ôn Dao như vậy, trước hết là khoảng thời gian cô đến Đông Châu, trừ lúc ngủ ra thì chưa bao giờ khóc, tiếp theo là trước đây dù cô có khóc, thì cũng chỉ đỏ hoe mắt rơi nước mắt...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-56-chao-mung-em-gia-nhap-the-gioi-di-nang-gia.html.]
Chưa từng có lần nào, cô khóc đau lòng như vậy.
Anh hiểu Ôn Dao, nỗi đau mà thuốc thức tỉnh dị năng mang đến sẽ không khiến cô khóc như vậy, mà điều duy nhất có thể khiến cô đau lòng như vậy, không gì khác ngoài ác mộng trong lúc hôn mê...
Chắc là cô lại mơ thấy Thẩm Dật Xuyên rồi.
Quý Minh Trần tâm trạng phức tạp cụp mắt xuống, tay đặt lên tóc sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve người trong lòng, an ủi: "Đừng khóc, đó đều là mơ..."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ôn Dao dần dần tỉnh táo lại, nhận ra mình chiếm tiện nghi của người khác như vậy là không tốt, nhanh chóng kìm nén cảm xúc, ngừng rơi nước mắt.
Cô từ từ buông cổ người đàn ông ra, hỏi anh: "... Đây là đâu? Tôi không phải... đang ngủ trong phòng sao?"
Quý Minh Trần đau cả eo, đợi cô buông tay mới đứng thẳng dậy, anh cúi đầu nhìn áo sơ mi ướt đẫm nước mắt của mình: "... Phòng bệnh, thấy em mãi không tỉnh, nên bế em xuống kiểm tra."
Ôn Dao bèn nhìn các thiết bị kiểm tra bên cạnh, gật đầu.
Căn phòng chìm vào im lặng trong giây lát, cả hai đều không nói gì.
Ôn Dao quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn hơi kinh ngạc của Quý Minh Trần, sự xấu hổ muộn màng dâng lên, bèn cúi đầu tự an ủi mình: "Dù sao, anh cũng không phải chưa từng thấy tôi khóc."
Quý Minh Trần tiện tay rút một tờ giấy, dán lên chỗ ướt ở cổ áo, không lâu sau tờ giấy cũng ướt sũng: "... Được rồi, tôi đã thấy rồi."
"..."
Ôn Dao ngồi ngây người một lúc rồi cảm thấy có gì đó không đúng, cô đưa tay sờ sờ cánh tay mình, sau đó ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, lại vén chăn lên, nhìn xuống bắp chân mình, lúc này mới chợt phát hiện ra làn da của cô chỗ nào cũng bóng loáng như ngọc.
Tất cả các vết thương, vảy, thậm chí cả sẹo đều biến mất, cơ thể cô đã thay đổi?!
Quý Minh Trần thấy phản ứng của cô, giải thích: "Đây là dấu hiệu của việc thức tỉnh dị năng thành công, sau khi trở thành dị năng giả, thể chất các mặt sẽ được tiến hóa, đương nhiên những vết thương trước đây cũng có thể nhân tiện chữa lành."
Nói xong, anh vứt tờ giấy, cong môi cười với cô: "Ôn tiểu thư, chào mừng em gia nhập thế giới dị năng giả."
Ôn Dao ngây người nhìn Quý Minh Trần, cô cảm nhận kỹ càng, cơ thể quả thật đã khác, cô có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân đều tràn đầy sức sống, cơ thể khỏe mạnh hơn trước, ngũ quan cũng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều...
Tiếng vỗ cánh của chim bồ câu ngoài cửa sổ, tiếng bước chân trên hành lang, thậm chí cả tiếng trò chuyện của những người khác ở quảng trường dưới lầu biệt thự cổ, tất cả đều trở nên vô cùng rõ ràng, trước đây những âm thanh này trừ khi cô đủ tập trung, nếu không rất khó để ý đến.
Bây giờ chỉ cần tùy tiện, là có thể tập trung chú ý để ý đến tất cả những thông tin mà cô muốn biết...
Sự khác biệt này, giống như một người ba ngày ba đêm không ngủ bỗng nhiên ngủ no vậy.
Thật kỳ diệu!
Ôn Dao có chút kinh hỉ duỗi tay ra, cố ý dùng sức thúc giục dòng chảy kỳ dị trong cơ thể, không lâu sau lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện một vòng xoáy nước nhỏ mang theo màu xanh nhạt.
Đó là một khối nước...
Cô tiếp tục dùng sức, vòng xoáy nước phẳng biến thành một quả cầu nước nhỏ, ước chừng bằng quả bóng bàn.
Nhưng lúc này cô đã rất kiệt sức, dòng chảy trong cơ thể không thể vận động, cho dù có vận động thế nào cũng giống như đang đẩy một khối thép nặng ngàn cân.
Dị năng hệ Thuỷ chẳng lẽ chỉ có vậy?!
Vì vậy, Ôn Dao ném quả cầu nước trong tay ra ngoài, cô muốn thử xem lực ngưng tụ của quả cầu nước này như thế nào, nhưng vì quá nhập tâm mà quên mất trong phòng còn có một người.