SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 48: TIÊM THUỐC THỨC TỈNH DỊ NĂNG
Cập nhật lúc: 2025-03-26 23:50:35
Lượt xem: 12
Ôn Dao ngẩng đầu nhìn người đàn ông, anh tùy ý dựa vào bàn thí nghiệm, cúi đầu, đuôi mắt đào hoa xinh đẹp vẫn hơi cong lên, nhưng đáy mắt đen láy lại có vẻ khó hiểu.
Không biết tại sao, khoảnh khắc anh cúi đầu mỉm cười, cô lại nhìn thấy một tia buồn bã trong nụ cười của anh?
Là ảo giác sao?
Quý Minh Trần không nói thêm gì nữa, tự mình mở kim tiêm, kéo tay cô gái tiêm thuốc thức tỉnh dị năng hệ Thuỷ cho cô.
Ôn Dao cũng không phải là không tin tưởng anh, chỉ là cảnh tượng vừa rồi quá đáng sợ, khiến cô sợ hãi rụt tay lại trước khi kim tiêm của người đàn ông đến gần: "...Loại thuốc này có tác dụng phụ gì không?"
"Liệu tôi có biến thành quái ngư, cũng chính là biến dị giả thức tỉnh thất bại mà anh vừa nói không..."
Quý Minh Trần nhướng mày nhìn cô.
Ôn Dao bèn đưa tay ra lại: "...Xin lỗi, tôi không phải là không tin tưởng anh, tôi chỉ hơi..."
Quý Minh Trần mỉm cười kéo tay cô: "Đừng sợ."
Đồng thời với việc kim tiêm đ.â.m vào, anh cong môi trêu chọc: "Nếu em biến thành quái ngư..."
Ôn Dao nhìn chất lỏng màu xanh trong suốt từ từ được tiêm vào da mình, vẫn không khỏi căng thẳng, lúc này cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa, tiếp lời anh: "Nếu biến thành quái ngư thì sao, còn cứu được không?"
Sau khi tiêm xong, Quý Minh Trần rút kim tiêm ra và ấn bông tẩm cồn lên cho cô: "Không cứu được."
Ôn Dao: "!!?"
Quý Minh Trần quay người đi dọn dẹp rác trên bàn thí nghiệm, Ôn Dao vội vàng theo sát anh, khó mà không sợ hãi: "Vậy loại thuốc thức tỉnh dị năng này có bao nhiêu phần trăm biến thành quái vật?"
"Khoảng 0,05%."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ôn Dao thở phào nhẹ nhõm, may quá, xác suất hình như rất nhỏ.
Quý Minh Trần nhìn đôi lông mày nhíu lại vì căng thẳng của cô, hứng thú nổi lên, lười biếng hỏi: "Còn nhớ hồ sen phía sau nhà thờ Vườn Hoa Hồng không?"
Ôn Dao nhớ lại một chút: "Sao vậy..."
Phía sau nhà thờ Vườn Hoa Hồng quả thật có một hồ nước rất đẹp, có thể nhìn thấy từ sân thượng trên đỉnh lâu đài, nhưng mà... anh nhắc đến chuyện này làm gì?
Quý Minh Trần không nhịn được cười: "Tôi còn chưa nói hết..."
"Nếu em biến thành quái ngư, tôi sẽ nuôi em trong hồ đó, để em làm con quái ngư hạnh phúc nhất thế gian, em thấy thế nào?"
Ôn Dao: "..."
Vậy thì tôi xin cảm ơn anh lắm nhé.
Bầu không khí căng thẳng được xoa dịu bởi câu nói đùa này, Ôn Dao nhìn Quý Minh Trần vài lần, thấy dáng vẻ thong dong tự tại của anh, đoán rằng mình sẽ không có vấn đề gì.
Anh có lẽ không phải là người tốt, nhưng đối với cô là chân thành, không chỉ cứu cô nhiều lần, chăm sóc cô chu đáo, bây giờ còn đưa cô đến nơi nghiên cứu khoa học trọng yếu của khu 14 Đông Châu, tận tình phổ cập kiến thức về thuốc thức tỉnh dị năng cho cô.
Đã bỏ ra nhiều như vậy, chắc chắn không phải là để biến cô thành quái ngư chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-48-tiem-thuoc-thuc-tinh-di-nang.html.]
Để quan sát xem có bất thường gì khác không, hai người ở lại phòng thí nghiệm thêm nửa tiếng nữa rồi mới xuống lầu rời đi.
Lúc quay lại biệt thự cổ thì đã rất muộn, ngoại trừ vài nhân viên canh gác cầm s.ú.n.g rải rác, khu biệt thự tối om không một bóng người.
Đêm khuya vắng lặng, trên con đường nhỏ rợp bóng cây được thắp sáng bởi đèn đường kiểu Âu, bóng lá cây ngô đồng loang lổ, gió nhẹ thổi qua lá cây xào xạc, Ôn Dao cứ như vậy đi bên cạnh Quý Minh Trần.
Trên đường trở về, Quý Minh Trần không nói gì, cô cũng chìm vào dòng suy nghĩ miên man trong bầu không khí yên tĩnh này, không hiểu sao lại nhớ đến rất nhiều chuyện, những chuyện lưu lại trong ký ức mà cô chưa từng quan tâm.
Quý Minh Trần có phải là người mới đối xử tốt với cô sau khi cô đến Đông Châu không? Hình như không phải...
Trước đây khi gặp nhau, dù là quan hệ thù địch, anh cũng không đối xử tệ với cô, về cơ bản đều là làm bộ làm tịch, nhiều lần nương tay, cứ như mèo vờn chuột, đơn thuần là bắt để chơi đùa.
Anh chưa bao giờ thực sự làm hại cô, nhưng cô lại căm hận anh, ngay cả sự khoan dung của anh đối với cô, cô cũng coi là sự trêu chọc và chế giễu vô lễ.
Cô cảm thấy anh biến thái, không làm việc đàng hoàng, lêu lổng, nên tức giận, nên chán ghét, nên vừa nhìn thấy anh là muốn đánh nhau...
Ngay cả khi bây giờ anh đã cứu cô, cô đã đến địa bàn của anh, cô vẫn thường xuyên không nhịn được mà tức giận với anh, nảy sinh những cảm xúc như bực bội khó chịu.
Trước đây Ôn Dao không hiểu cảm xúc này đến từ đâu, bây giờ nghĩ kỹ lại, cảm thấy đây có lẽ là một loại thẹn quá hóa giận.
Là do trong tiềm thức của cô, không muốn đối mặt với sự sụp đổ của niềm tin của mình, không muốn chấp nhận sai lầm và thất bại của bản thân, nên đã chuyển sự tức giận này sang anh, kẻ thù trước đây của mình, khiến cho cô đối với mọi hành động tốt của anh, đều lựa chọn làm ngơ, thậm chí không tin tưởng anh, cảm thấy anh có mưu đồ, có ý đồ khác...
Ngay cả khi anh buột miệng nói một câu "Thật đáng tiếc", có lẽ cũng không có ác ý, cô cũng khẳng định anh đang hả hê, cuối cùng, vẫn là anh bẻ cành hoa hồng để xin lỗi cô.
"..."
Xem ra anh nói đúng, cô hình như đúng là vô lương tâm.
Sắp đến cổng chính biệt thự cổ, Ôn Dao đột nhiên đưa tay kéo nhẹ tay áo sơ mi trắng tinh của người đàn ông.
Quý Minh Trần dừng bước vì động tác này của cô, nghiêng đầu cúi xuống nhìn cô: "Sao vậy?"
Dưới bóng cây ngô đồng, ánh mắt cô gái long lanh, ánh sáng vàng nhạt của đèn đường kiểu Âu chiếu xuống, rơi trên mái tóc mềm mại và chiếc váy trắng của cô, như thể cả người cô đang phát sáng.
Ôn Dao muốn nói xin lỗi, muốn nói cảm ơn, nhưng hai câu này vào lúc này có vẻ đột ngột và không thích hợp, nên cô chỉ có thể ngước nhìn anh, tất cả những lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, im bặt không nói nên lời.
Quý Minh Trần đợi một lúc, khóe môi cong lên, trêu chọc: "Sao lại nhìn tôi như vậy, muốn chiếm tiện nghi của tôi à?"
"..." Tốt lắm, chút cảm giác tội lỗi đó tan biến sạch sẽ.
Ôn Dao chỉ vào chiếc vòng bạc trên cổ tay anh, ngàn vạn lời nói chỉ hóa thành: "Khi nào anh mới trả vòng tay cho tôi?"
Quý Minh Trần nhướng mày, đút một tay vào túi đứng thẳng người dậy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khép hờ, dáng vẻ cao quý vô song, giọng nói trầm ấm từ tính trong đêm trăng yên tĩnh càng thêm phần quyến rũ: "Để sau hẵng nói."
"..."
Trở lại tầng năm của biệt thự cổ, trước khi chia tay ở cửa thang máy, Quý Minh Trần hỏi Ôn Dao: "Đúng rồi, bây giờ em có bị đau đầu không?"
Ôn Dao quay người lại: "Hửm?"
Quý Minh Trần: "Sau khi tiêm thuốc thức tỉnh dị năng sẽ có phản ứng sinh lý, mỗi người phản ứng khác nhau, phổ biến nhất là đau đầu sốt hoặc hôn mê bất tỉnh, kéo dài khoảng ba đến bảy ngày, cái này tùy thuộc vào từng người, em có cần tôi ở lại với em không?"
Ôn Dao ngẩn ra, nhanh chóng hiểu ý của câu nói này, anh đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, bây giờ chắc là sắp ra ngoài rồi, nên mới hỏi câu này.