SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 42: BẮN MƯỜI PHÁT, CHÍN PHÁT TRƯỢT

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-25 21:55:50
Lượt xem: 25

Hà Phong Diên cũng biết làm như vậy có thể khiến những người đó lộ diện, nhưng thuốc thức tỉnh dị năng là thứ quý giá biết bao, cứ lãng phí như vậy chẳng phải quá đáng tiếc...

Nhưng thấy Minh trưởng quan không nói gì, anh ta cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Quý Minh Trần hỏi anh ta: "Vừa từ tòa nhà nghiên cứu trở về?"

Hà Phong Diên gật đầu: "Đúng vậy, để an toàn, nhóm chủ nhiệm Phí cũng cùng nhau trở về rồi."

Quý Minh Trần như có điều suy nghĩ, một lát sau gật đầu: "Biết rồi, lui xuống đi."

Sau khi Hà Phong Diên rời đi, ánh mắt Quý Minh Trần mới rơi trở lại trên người Ôn Dao bên cạnh, cô gái ánh mắt trong veo, lúc này đang nhìn anh chằm chằm, trông có vẻ ngoan ngoãn.

Anh bèn cong môi: "Tôi phải đến tòa nhà nghiên cứu một chuyến."

Ôn Dao không hiểu tại sao người này mỗi lần đi đâu cũng phải báo cáo hành trình với mình, nhưng nghe anh nói như vậy, chỉ có thể gật đầu: "Ừ."

Quý Minh Trần nói: "Hay lắm, vậy em đi cùng tôi."

Ôn Dao vừa mới thả lỏng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nghe vậy liền ngẩn người: "?"

Không phải anh muốn đến tòa nhà nghiên cứu sinh học sao? Nơi đó là khu vực nghiên cứu trọng yếu, mang cô theo cùng hình như không thích hợp lắm...

Tuy nhiên, người đàn ông này lại tỏ ra rất tự nhiên, giọng điệu lười biếng mà dịu dàng: "Không phải em rất hứng thú với thuốc thức tỉnh dị năng sao? Tôi sẽ đích thân đưa em đến xem."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Tâm tư nho nhỏ của cô căn bản không thể qua mắt anh, từ ngày trở về từ tường thành Tây Nam, anh đã biết cô muốn gì rồi. Mấy ngày nay, kỳ thực anh cũng đang đợi cô hỏi, cô hỏi rồi, anh sẽ nói cho cô biết, hơn nữa sẽ cho cô thứ cô muốn như cô mong ước.

Nhưng Ôn Dao không phải người tầm thường, cô rất biết điều và thận trọng, chưa bao giờ hỏi nhiều, cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, quả thực là thông minh hơn người.

Quý Minh Trần nghĩ vậy, lấy ra một chiếc hộp từ tủ bên cạnh, rồi lại lấy ra một khẩu s.ú.n.g lục màu bạc từ trong hộp, tiện tay đưa cho cô: "Cầm lấy."

Ôn Dao vẫn còn đang ngơ ngác, nhìn khẩu s.ú.n.g lục nhỏ màu bạc được đưa tới, cô theo bản năng đưa tay nhận lấy: "...Đưa s.ú.n.g cho tôi làm gì?"

"Còn có thể làm gì? Đương nhiên là để bảo vệ tôi."

Quý Minh Trần tao nhã đứng thẳng dậy, đồng thời ngón trỏ thon dài trắng nõn khẽ điểm lên trán cô gái trước mặt: "Chuyện trước kia em vung đao c.h.é.m loạn tôi, tôi không truy cứu..."

"Nhưng khẩu s.ú.n.g này là tôi đưa cho em, không được chĩa vào tôi nữa, nghe rõ chưa?"

"..."

Lời này nói ra...

Cứ như thể cô là kẻ không phân biệt đúng sai, thích vung đao múa s.ú.n.g làm người ta bị thương vậy.

Ôn Dao mím môi, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng: "Trước kia chúng ta là kẻ thù, bây giờ không phải nữa, tôi chắc chắn sẽ không ra tay với anh."

Quý Minh Trần khẽ cúi người về phía cô gái, dung nhan tuấn mỹ mang theo vẻ quyến rũ, trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt thanh khiết: "Có câu nói này của Ôn tiểu thư, vậy tôi yên tâm rồi."

"..."

Trán rõ ràng chỉ bị anh chọc một cái, nhưng cảm giác tê dại xen lẫn ngứa ngáy ấm áp đó lại lưu lại rất lâu, ngay cả môi cũng hơi tê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-42-ban-muoi-phat-chin-phat-truot.html.]

Đầu óc Ôn Dao rối như tơ vò, im lặng đi theo Quý Minh Trần xuống lầu, mãi đến khi ra khỏi biệt thự cổ kính, gió đêm thổi tới, cô mới như bừng tỉnh, giải thích với anh: "Nhưng mà khả năng b.ắ.n s.ú.n.g của tôi rất kém, có thể không bảo vệ được anh..."

Quý Minh Trần kéo cửa xe, để Ôn Dao ngồi vào ghế phụ trước, sau khi Ôn Dao vào rồi, anh ta mới vòng qua ngồi vào ghế lái: "Thật sao? Kém đến mức nào?"

Ôn Dao suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Bắn mười phát, chín phát trượt."

Lúc trước cũng chính vì lý do này mà cô nhiều lần bị Thẩm Dật Xuyên khiển trách, mỗi lần tập b.ắ.n s.ú.n.g đều bị mắng té tát, sau đó đến cả Thẩm Dật Xuyên cũng từ bỏ, cảm thấy đưa s.ú.n.g cho cô là một sự lãng phí, liền để cô tiếp tục dùng đao bạc.

Đương nhiên, điều này cũng tạo nên kỹ năng dùng đao độc nhất vô nhị của cô.

Bàn tay thon dài trắng nõn của Quý Minh Trần đặt lên vô lăng, khởi động xe: "Không sao, từ từ luyện tập."

Thực ra Ôn Dao không thích luyện tập b.ắ.n s.ú.n.g lắm, không biết là vì thất bại quá nhiều lần khiến cô nản lòng, hay vì cô luôn bị mắng nên theo bản năng phản kháng và sợ hãi.

Nhưng bây giờ đã đến Đông Châu rồi, nếu có cơ hội, cô vẫn định nghiêm túc luyện tập b.ắ.n súng, dù sao kỹ năng nhiều cũng không thừa...

Chiếc xe màu đen chạy vòng quanh khu biệt thự cổ kính, chưa đầy mấy phút đã dừng lại gần vườn hoa hồng. Ôn Dao nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, biển hoa hồng dưới ánh trăng đêm: "Không phải nói đến tòa nhà nghiên cứu sao?"

"Đợi tôi trên xe."

Quý Minh Trần nói xong liền tự mình xuống xe.

Ban đầu Ôn Dao cứ tưởng anh có việc gì quan trọng, yên lặng đợi vài phút, kết quả người đàn ông chỉ bẻ một cành hoa hồng quay lại, cành hoa hồng có gai, anh cứ thế dùng tay không hái, những chiếc gai nhọn không khỏi cứa vào ngón tay.

Giọt m.á.u đỏ tươi lăn xuống từ ngón trỏ thon dài của anh, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng tinh, tạo nên vẻ đẹp kinh diễm đến lạ.

"Chậc, không cẩn thận làm bẩn rồi..." Quý Minh Trần tiếc nuối nhìn tay áo mình, sau đó kiên nhẫn nhổ những chiếc gai trên cành hoa hồng, cho đến khi cành hoa trở nên nhẵn nhụi, chỉ còn lại những chiếc lá vô hại, anh mới đưa tay đưa cho người bên cạnh.

Ôn Dao: "..."

Thôi được rồi, cô đã sớm quen rồi.

Lúc cô buông s.ú.n.g lục xuống đưa tay nhận hoa, Quý Minh Trần mới giải thích: "Hôm nay chọc em không vui rồi, bây giờ tặng em một đóa hồng đêm để xin lỗi, em thích không?"

"Tôi không có không vui..." Ôn Dao cầm cành hoa hồng, vốn định nói không cần đâu, nhưng nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy m.á.u của người đàn ông, cô lại cảm thấy lời này không thích hợp lắm, chỉ có thể chuyển sang quan tâm hỏi: "Tay anh không sao chứ?"

Quý Minh Trần cụp mắt nhìn, gật đầu: "Hơi đau."

Ôn Dao: "..."

Biết thế đã không hỏi rồi, người này thật sự rất biết cách được voi đòi tiên, chẳng khách sáo chút nào.

Nhưng hoa đã nhận rồi, lúc này mà không quan tâm thì lại quá bất nghĩa.

Ôn Dao thở dài, đành cắm cành hoa hồng vào cửa sổ xe, cầm khăn giấy phía trước lau ngón tay cho anh.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao mỉm cười, rất phối hợp đưa tay phải ra trước mặt cô.

Lúc này, xe của họ đang dừng bên cạnh một chiếc đèn đường kiểu Âu, ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua kẽ lá lưa thưa, in bóng loang lổ trên kính chắn gió phía trước.

Bàn tay thon dài trắng nõn kia vừa vặn nằm trong vùng ánh sáng động lòng người này, khớp xương rõ ràng, màu sắc trắng lạnh, hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, ngay cả vết m.á.u loang trên đầu ngón tay cũng trở thành điểm nhấn cho tác phẩm nghệ thuật này.

Loading...