SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 39: KHÔNG PHẢI LÀ LẠC QUAN PHÓNG KHOÁNG MÀ LÀ BI QUAN TUYỆT VỌNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:22:01
Lượt xem: 27

Trong đội tinh nhuệ có người có dị năng, nhưng cô chỉ thấy người có dị năng hệ Thủy, hơn nữa dị năng của họ không được dùng để chiến đấu, có vẻ như cũng không có sức sát thương...

Tại sao lại như vậy? Là do giai đoạn nghiên cứu ban đầu chỉ nghiên cứu ra loại thuốc thức tỉnh có sức sát thương yếu ớt này sao?

...

Ôn Dao trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, những ngày tiếp theo, Quý Minh Trần vẫn không để cô làm gì, chỉ để cô yên tâm dưỡng thương.

Khác biệt là, những ngày này Quý Minh Trần cũng không đi đâu cả.

Ban đầu Ôn Dao có ấn tượng tốt về Quý Minh Trần, cảm thấy anh là một trưởng quan căn cứ có trách nhiệm, dù không ra ngoài làm nhiệm vụ, ở nhà chắc cũng có rất nhiều việc phải làm, nhưng sau một tuần cô phát hiện... sự thật không phải vậy.

Người này dường như đặc biệt rảnh rỗi, không chỉ rảnh rỗi, mà sở thích còn đặc biệt phong phú, anh trồng đủ loại hoa trên sân thượng của lâu đài, nuôi một đàn bồ câu trắng và các loài chim khác nhau.

Ngoài việc tưới hoa và cho chim ăn hàng ngày, anh còn ngủ, một ngày 24 tiếng, anh có thể ngủ hơn 10 tiếng, ngày tháng trôi qua thật thoải mái và an nhàn.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng lười biếng của anh, Ôn Dao đều rất kinh ngạc và cảm thán, ngày tận thế đã đến nhiều năm như vậy, sao lại có người sống nhàn nhã và tự tại như vậy. Mặc dù với tư cách là người đứng đầu khu vực, anh có thực lực và tư cách này, nhưng cũng không cần phải làm những việc vô nghĩa này để lãng phí thời gian.

Quan trọng nhất là, anh không chỉ tự mình hưởng thụ, mà còn kéo cô cùng hưởng thụ, để cô cùng anh làm những việc tưởng chừng như vô dụng này...

Để cô giúp tưới hoa, cho bồ câu ăn, cùng anh ngắm hoàng hôn trên sân thượng của lâu đài, chơi cờ trong phòng cờ, thậm chí còn có xếp hình.

Nói đến chuyện xếp hình, Ôn Dao thật sự không biết dùng từ ngữ nào để hình dung sự kinh ngạc của mình khi nhìn thấy căn phòng đồ chơi đó.

Đúng vậy, Quý Minh Trần, người quyền cao chức trọng, thực lực siêu phàm này, trong căn biệt thự cổ nguy nga của anh có một căn phòng đồ chơi trẻ em.

Là phòng đồ chơi thật, bên trong toàn là đồ chơi trẻ con chơi trước ngày tận thế, sau nhiều năm Ôn Dao cũng không nhớ rõ tên của những món đồ chơi này, tóm lại là đủ màu sắc sặc sỡ.

Còn trên chiếc bàn dài đặt giữa phòng đồ chơi thì chất đầy khối xếp hình, cả bàn toàn là những khối hình học đủ màu sắc, có thể tự do lắp ghép thành những thứ khác nhau, nói chung là rất đơn giản, trẻ em trên năm tuổi chắc sẽ không chơi loại này nữa...

Một buổi chiều nọ, Quý Minh Trần nói đưa cô đi tham quan căn cứ bí mật của anh, sau đó cô đã được chứng kiến người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia vừa đẩy đổ những khối xếp hình rồi lại xếp lại, chơi say mê suốt ba tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Ôn Dao nhìn anh với ánh mắt khác lạ, người đàn ông mới cười lớn dừng lại.

Quý Minh Trần người này không có đặc điểm gì khác, ngoài việc hay cười và giỏi tán tỉnh. Ban đầu Ôn Dao đoán anh muốn cô làm bạn gái của anh là vì thèm muốn sắc đẹp của cô.

Nhưng kết quả sau mấy ngày liền, cô phát hiện nhiệm vụ của cô không phải là ngủ cùng, mà là chơi cùng.

Hơn nữa chuyện Quý Minh Trần người đàn ông này đầu óc có vấn đề cũng được chứng minh hoàn toàn.

...

Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, Ôn Dao mặc chiếc váy dài màu trắng tinh, đứng bên lan can đá trên tầng cao nhất của lâu đài cho bồ câu ăn.

Đợi những con bồ câu vỗ cánh bay đi, cô mới vỗ tay, vịn lan can phóng tầm mắt ra xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-39-khong-phai-la-lac-quan-phong-khoang-ma-la-bi-quan-tuyet-vong.html.]

Tầm nhìn từ tầng cao nhất của lâu đài biệt thự đặc biệt tốt, phong cảnh nhìn thấy cũng rất đặc sắc, có thể nhìn thấy hai kiểu kiến trúc khác nhau cùng một lúc.

Một bên là những tòa nhà công nghệ cao đổ nát, là đô thị hiện đại đã sụp đổ, một bên là những tòa lâu đài cổ được xây dựng trên đống đổ nát, cùng với vườn hoa hồng và tháp chuông nhà thờ cổ kính.

Hai khung cảnh hoàn toàn khác biệt, như hai thế giới ở hai thời không khác nhau bị ngăn cách, vô cùng tách biệt.

Lúc này, ánh hoàng hôn buông xuống phía xa, như một lớp lụa mỏng màu vàng bao phủ lấy những đóa hồng đỏ đang đung đưa trong gió, bên hông tháp chuông nhà thờ phủ đầy dây leo xanh mướt, trong đó có vài nhánh quấn quanh những con số La Mã màu đen trên mặt đồng hồ.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ánh hoàng hôn chiếu xuống màu đỏ và xanh lục trên mặt đất, những bức tường cổ kính của nhà thờ loang lổ, khiến khung cảnh này trông như một bức tranh, đẹp không sao tả xiết.

Ôn Dao cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc, nghĩ kỹ lại, nó lại trùng khớp với đám cháy lớn trong giấc mơ...

 

Đó chính là ngọn lửa lớn, nơi Quý Minh Trần đeo vòng tay bạc tự thiêu.

"..."

Ôn Dao không khỏi quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông áo trắng đang nằm lười biếng trên ghế dài phía sau.

Quý Minh Trần nhận thấy ánh mắt của cô, cũng nhấc mí mắt lên nhìn cô, cong môi nói: "Cho ăn xong chưa?"

Đối với giấc mơ có vẻ như tiết lộ trước đó, ký ức thực sự đã phai nhạt đi rất nhiều, Ôn Dao bây giờ cũng không chắc chắn về tính chân thực của nó.

Nhớ đến kết cục bi thảm của anh trong mơ, cô đi đến chiếc ghế bên cạnh Quý Minh Trần ngồi xuống, không nhịn được nói: "Nhiều thời gian như vậy, thực ra có thể làm một số việc hữu ích..."

Quý Minh Trần lười biếng xoa huyệt thái dương, nhướng mày: "Ví dụ?"

Ôn Dao suy nghĩ một chút, nói: "Ví dụ như trở nên mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn, ví dụ như đi g.i.ế.c thêm nhiều zombie, hoặc là để những người sống sót trong thành phố sống tốt hơn..."

Quý Minh Trần cười: "Thứ nhất, tôi không cần phải trở nên lợi hại hơn."

Ôn Dao nghe vậy sửng sốt, không cần phải trở nên lợi hại hơn?

Cô biết dị năng giả có cấp bậc, nhưng do hiện tại dị năng giả trên thế giới quá ít, thông tin cô biết về dị năng có hạn, cũng không thể suy đoán cấp bậc dị năng của anh.

Hình như cấp bậc dị năng này chỉ có thể nhìn từ cao xuống thấp, thấp không thể nhìn cao, chẳng lẽ dị năng của anh đã đạt đến cấp độ cao nhất rồi?

Quý Minh Trần nói với giọng điệu thong thả, lại rất đương nhiên: "Thứ hai, nếu không có tôi, bọn họ đều sẽ chết, tôi không cần phải làm gì thêm cho bọn họ."

Ôn Dao: "..." Thật kiêu ngạo, nhưng không thể phản bác.

"Thứ ba, nếu thế giới này đã định sẵn sẽ diệt vong, chúng ta càng nên hưởng thụ kịp thời, làm một số việc thú vị, không phải sao?"

Quý Minh Trần vừa nói, vừa nghiêng đầu.

Ôn Dao chạm phải ánh mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông, khi anh không cười, biểu cảm lúc này vẫn đang cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên, đáy mắt phản chiếu cô và ánh hoàng hôn phía sau, thoạt nhìn hẳn là một biểu cảm vui vẻ.

Nhưng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy khi anh nói những lời này, đáy mắt có một loại cảm xúc khác thường, dường như không phải là lạc quan phóng khoáng, mà là bi quan tuyệt vọng.

Loading...