SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 35: MẶT NẠ HOÀN HẢO

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:57:48
Lượt xem: 44

Lúc này, ông ta đang ngồi bên giường, tay đỡ trán, vẫn không nhịn được mà trách mắng: "Ba thấy con thật là ngông cuồng, con thật sự cho rằng mình là bà chủ của biệt thự cổ này sao!"

"Người do Minh trưởng quan đích thân mang về, để đội trưởng Melissa sắp xếp ở tầng 5 của biệt thự, còn đích thân dặn dò Chu quản gia chăm sóc chu đáo, con cũng dám động vào?! Nói xem con tự nhiên lại đi gây chuyện thị phi này làm gì?"

Trước đây, Minh trưởng quan rất khoan dung với cô con gái cưng của ông ta, chẳng qua là vì coi trọng tư liệu trong tay ông ta, và những thí nghiệm liên tiếp thành công của ông ta.

Mà nay, nghiên cứu về thuốc thức tỉnh dị năng đã nửa năm không có tiến triển gì, ngay cả ông ta cũng phải khúm núm trước mặt người đàn ông đó, vậy mà cô con gái ngốc nghếch này của ông ta lại muốn lao đầu vào nòng súng...

Phí Khả Vi cúi gằm mặt không nói, nước mắt rơi lã chã trên chăn.

Phí Bác Khải bên cạnh đang nghịch mô hình máy bay trong tay, dáng vẻ lêu lổng, nhìn thấy bộ dạng này của em gái, cậu ta cười khẩy: "Còn vì sao nữa, ghen tuông chứ sao..."

"Em gái trước đây luôn coi mình là nữ chủ nhân của biệt thự này, nào ngờ Minh trưởng quan bỗng nhiên có ngày lại mang một cô gái khác về từ bên ngoài, haizzz, giấc mộng tan vỡ rồi."

Phí Tiền Giang nhìn con gái như vậy, trong lòng rất khó chịu, bèn chỉ vào Phí Bác Khải: "Ra ngoài! Ba bảo con đến thăm em gái, không phải bảo con đến đây nói mát!"

Cửa "ầm" một tiếng bị đóng sập lại.

Phí Tiền Giang nhìn con gái trên giường bệnh, giọng điệu hận rèn sắt không thành thép: "Để con chịu bài học này cũng tốt, để con tỉnh táo lại..."

"Con còn nhỏ, chưa biết người đáng sợ nhất trên đời này, thật ra chính là người như Minh trưởng quan."

Không phải là người mặt lạnh khó gần, cũng không phải là người nóng tính, mà là người không có cảm xúc...

Mặt lạnh cũng được, nổi giận cũng được, đều có thể bộc lộ điểm yếu, đều để người ta đoán được tâm tư, nhưng Minh trưởng quan thì không.

Anh đối với ai cũng luôn mỉm cười, luôn dịu dàng, như gió xuân ấm áp, dường như rất thân thiết với tất cả mọi người.

Nhưng thật ra, anh g.i.ế.c người cũng là như vậy, lóc da rút xương người sống cũng là như vậy...

Nụ cười giống như chiếc mặt nạ của anh, khiến anh ta trông cao quý và hoàn hảo, đẹp đến mức gần như giả tạo.

...

Ôn Dao tắm rửa xong, thay một bộ váy ngủ ren trắng tinh, mái tóc ướt sau khi được sấy khô, được chải chuốt suôn mượt óng ả.

Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lúc này như viên ngọc bị bụi phủ được lau sạch, cả người như lột xác, hoàn toàn khác với lúc nhặt rác về.

Khi Quý Minh Trần đi ra ngoài một chuyến rồi trở về, Ôn Dao đang ngồi viết chữ bên bàn học cạnh giường.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô vội vàng đặt bút xuống, ngẩng đầu lên: "Muộn thế này rồi, sao anh còn đến đây?"

Lúc về đã là nửa đêm rồi, sau một hồi náo loạn, bây giờ đã là ba bốn giờ sáng, chẳng mấy chốc trời sẽ sáng, không ngờ anh còn đến.

Quý Minh Trần đi đến cạnh bàn, dựa lưng vào mép bàn, nghe vậy gật đầu "ừm" một tiếng: "Đưa tay cho tôi."

Ôn Dao ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn đưa tay trái ra.

Quý Minh Trần nhướng mày cười: "Đổi tay kia."

"..."

Ôn Dao hít sâu một hơi, bèn rụt tay trái lại, đưa tay phải ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-35-mat-na-hoan-hao.html.]

Lần này Quý Minh Trần không nói gì nữa, cúi người xuống, nắm lấy chiếc vòng bạc trên cổ tay mảnh khảnh đó.

Cùng với việc hai người đến gần nhau, Ôn Dao bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, không nhịn được liếc nhìn anh, nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn lại càng thêm bối rối.

Khác với vẻ ngoài chỉnh tề thường ngày, trang phục của Quý Minh Trần tối nay rất tùy ý, áo sơ mi mặc rộng thùng thình, chỉ cài hờ hững hai cúc, cổ áo hình chữ V sâu, từ góc độ cô ngồi, thậm chí còn có thể nhìn thấy làn da trắng như ngọc và cơ bụng săn chắc ẩn hiện trong lớp áo nhăn nhúm.

Nhìn lên trên, là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó, lông mày dài hẹp, khóe môi khẽ cong lên, đuôi mắt đào hoa hơi cong, dáng vẻ lười biếng mà vẫn cao quý, hệt như một con mèo yêu tinh quyến rũ lòng người.

Ngay cả Ôn Dao, người luôn tự cho rằng mình không bị vẻ ngoài của anh làm mê hoặc, cũng bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Thế nhưng trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ, chiếc vòng bạc trên tay đã bị người đàn ông tháo xuống.

Đối với việc này, Ôn Dao không khỏi bối rối: "Đao Ngân Nguyệt đã bị anh tịch thu rồi, chiếc vòng này cũng không có gì đặc biệt, anh muốn nó làm gì?"

Quý Minh Trần không đáp, cúi đầu tự mình điều chỉnh kích thước của chiếc vòng bạc có thể đẩy ra kéo vào, sau đó đeo nó lên cổ tay trái của mình.

Màu bạc lạnh lẽo, cộng thêm làn da trắng nõn của anh, cho dù là một chiếc vòng bạc nữ tính, đeo trên cổ tay anh không những không hề lạc lõng mà còn toát lên vẻ đẹp quý phái, lạnh lùng.

Ôn Dao không nhịn được nói: "Đây là vòng bạc bà ngoại tặng tôi, là vật kỷ niệm..."

Vậy ra người này thật sự nhìn trúng chiếc vòng của cô sao?

Giây phút này, cô thật sự nghi ngờ, người đàn ông này có phải là có vấn đề gì không...

Anh giàu như vậy, chế tạo một chiếc vòng vàng hay vòng bạc có khó khăn gì đâu? Cần gì phải tranh giành chiếc vòng cũ này với cô?

Mấu chốt là anh không chỉ ngang nhiên cướp đoạt, mà còn giơ bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng trước mặt cô, khoe khoang: "Đẹp không?"

Ôn Dao với vẻ mặt vô cùng phức tạp: "..." Thật sự không muốn để ý đến anh.

Quý Minh Trần nhếch môi: "Sao vậy Ôn tiểu thư, em xem tôi đã cứu em bao nhiêu lần rồi..."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ôn Dao hít một hơi thật sâu: "Tôi có thể trả ơn anh bằng cách khác."

Quý Minh Trần nhận ra cảm xúc nhỏ bé của cô, kịp thời thu liễm lại, đổi giọng thương lượng, dịu dàng nói: "Tạm thời để tôi giữ hộ, sau này sẽ trả lại em..."

"Em xem, tôi đi nhiều nơi hơn em, nếu một ngày nào đó tôi gặp được chị gái của em, tôi sẽ thay em đưa cô ấy trở về an toàn."

Lời này vừa dứt, chút tức giận trong lòng Ôn Dao lập tức tan biến, đôi mắt long lanh ngước lên, nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh vẫn còn nhớ...

Quý Minh Trần từ từ hạ tay xuống, cầm lấy chiếc hộp nhung đỏ mà anh vừa thuận tay đặt lên bàn bên cạnh, nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong là một chiếc vòng tay pha lê, được làm từ những hạt ngọc pha lê xen kẽ màu xanh lam và trắng, ở giữa có một viên đá pha lê màu xanh lớn hơn một chút, được đặt trên đế bạch kim, tay nghề tinh xảo, rất đẹp, vừa nhìn đã biết là bảo vật vô giá.

Quý Minh Trần cầm chiếc vòng tay lên, lại kéo tay trái của Ôn Dao, kiên nhẫn và tập trung đeo nó vào cho cô.

Ôn Dao cảm thấy hơi không thoải mái khi bị anh chạm vào: "Đây là cái gì..."

"Quà đáp lễ." Sau khi đeo vòng tay xong, Quý Minh Trần dặn dò: "Luôn đeo bên mình, đừng tháo ra nếu không cần thiết."

"...?"

Loading...