SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 33: BA TÊN VÔ DỤNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:43:56
Lượt xem: 31

Ban đầu anh ta cứ tưởng cô gái này chỉ vì quá xinh đẹp nên mới được Minh trưởng quan mang về để bầu bạn, không ngờ cô ấy hình như cũng không đơn giản.

Sau khi bị lạc ở Cảng Kiều, cô ấy lại tự mình đến doanh trại cấp F, bây giờ đã khuya rồi, cô ấy còn cầm đao sắt vật lộn với một con zombie lưỡi dài, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh kiên cường, không những không khóc, mà trên mặt còn không hề có chút sợ hãi nào.

Cô ấy thậm chí còn có thể dùng một thanh đao sắt gỉ đập nát đầu con zombie...

Cô gái nhỏ này, có bản lĩnh đấy.

Quý Minh Trần đi rất chậm, nhưng cho dù anh đã cố tình đi chậm như vậy, Ôn Dao vẫn không thể đuổi kịp.

Ôn Dao cũng thấy rất kỳ lạ, loại zombie lưỡi dài này thông thường là không có độc, sao cổ chân của cô lại mất cảm giác vậy? Bị quấn đến tê liệt rồi sao? Hay là zombie lưỡi dài ở Đông Châu của họ không cùng loại với zombie lưỡi dài ở Bắc Châu của cô?

Ôn Dao cầm đao sắt, nghi ngờ nhìn cổ chân của mình, cô cúi người đ.ấ.m đấm, lại bóp bóp, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Vết thương của cô vẫn đang chảy máu, dưới lớp áo rách, da thịt vẫn còn lòi ra ngoài, nhưng cô như không cảm thấy đau, chỉ quan tâm đến việc tại sao cổ chân của mình lại không có cảm giác.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao phía sau như vậy, thần sắc khó hiểu, không nhịn được khẽ gọi tên cô: "Ôn Dao."

Anh ấy luôn thích trêu chọc cô, cách gọi cô thay đổi liên tục, nhưng chưa bao giờ gọi cả họ lẫn tên cô như vậy.

Ôn Dao hơi sững sờ, sau đó chống đao sắt nhảy lò cò đến: "Đến đây."

Không ngờ người đàn ông đi hai bước đến trước mặt cô, trực tiếp đưa tay giật lấy thanh đao sắt trong tay cô ném đi, sau đó cúi người bế cô lên, giọng điệu nhẹ nhàng, khàn khàn hỏi: "Em không cảm thấy đau sao?"

Ôn Dao hoàn toàn không kịp phòng bị, khi kịp phản ứng thì đã bị ôm vào một vòng tay rộng lớn, khác với sự bẩn thỉu của cô, trên người người đàn ông không chỉ ấm áp thoải mái, mà hơi thở còn thanh khiết sạch sẽ, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây.

Cô theo bản năng đặt tay lên vai anh, khi buông ra thì hằn rõ một dấu năm ngón tay đen sì, vô cùng nổi bật trên nền vải trắng.

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn dấu vết trên vai: "..."

Ôn Dao rụt tay lại: "Không... Không phải cố ý đâu."

Quý Minh Trần mỉm cười: "Đào than vui lắm à?"

Ôn Dao: "..."

Câu này hỏi...

Đào than cũng không phải là việc cô muốn làm, đội F phụ trách tìm kiếm các loại tài nguyên hữu ích bên ngoài. Ngày tận thế đã đến từ lâu, đồ ăn và các vật dụng sinh hoạt chắc chắn đã hết hạn sử dụng, vì vậy thứ họ cần tìm chính là than đá, quặng sắt và các tài nguyên khác. Việc đào than là điều không thể tránh khỏi.

"Do cuộc sống ép buộc, chứ tôi cũng không... thích nó lắm."

Quý Minh Trần không nói gì, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh bế cô lên xe.

Sau khi được nhẹ nhàng đặt xuống ghế, Ôn Dao vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thu Chí đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía chiếc xe của cô.

Kim Y Văn và Bối Hiểu Đóa lúc này cũng đi tới, Kim Y Văn hỏi Thu Chí: "Họ đưa đại tỷ đi rồi? Tại sao họ lại đưa đại tỷ đi?"

Thu Chí vẫn còn ngơ ngác: "Nói chính xác thì không phải đưa đi, mà là bế đi..."

"Hơn nữa, người đàn ông bế cô ấy đi... hình như là Minh trưởng quan của khu 14 Đông Châu chúng ta."

Vị trưởng quan thống lĩnh khu 14, danh tiếng vang xa khắp Đông Châu, thậm chí là cả bốn châu, như thần phật vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-33-ba-ten-vo-dung.html.]

Thu Chí cứng đờ cổ quay đầu lại, rồi thốt lên: "Bảo sao đại tỷ chẳng ưng ai! Thì ra cô ấy là cô vợ nhỏ bỏ trốn của Minh trưởng quan!"

"Là tôi có tầm nhìn hạn hẹp rồi, tôi đã sớm cảm thấy đại tỷ không phải người tầm thường, không ngờ cô ấy lại phi thường đến vậy..."

"Tuyệt vời, mẹ kiếp, thật là tuyệt vời, đại tỷ ngầu quá!"

Kim Y Văn lúc này mới nhận ra tất cả mọi người xung quanh đều đã lên xe, làn sóng zombie tuy đã bị s.ú.n.g b.ắ.n tan tác nhưng họ lại bị bỏ lại.

Vì vậy, cô vội vàng nói với Thu Chí: "Làm sao bây giờ, hình như họ không có ý định đưa chúng ta đi?"

Thu Chí cũng nhận ra vấn đề này, thì ra trận thế lớn như vậy chỉ là để Minh trưởng quan đến tìm cô vợ nhỏ, chẳng liên quan gì đến những người vô danh tiểu tốt như họ, thậm chí họ còn không đáng để được chú ý đến...

Thấy xe sắp khởi động, Thu Chí vội vàng vẫy tay về phía xe: "Này! Ê! Đại tỷ! Dao muội! Thu đại ca!"

Quý Minh Trần ra ngoài vội vàng nên không mang theo hộp thuốc, lúc này đang xé quần áo để băng bó tạm thời vết thương do zombie cào trên cánh tay phải của Ôn Dao. Nghe thấy tiếng gọi, anh khẽ động mi mắt, hỏi một cách tùy ý: "Tên tóc vàng hoe kia gọi em thân thiết như vậy, là người nào của em?"

Ôn Dao chống tay lên cửa kính, nhìn bọn họ bên ngoài: "Ba tên vô dụng."

Quý Minh Trần nhướng mày: "...?"

Ôn Dao quay đầu nhìn Quý Minh Trần: "Nếu được thì tiện đường đưa họ vào thành luôn đi."

Dù sao cũng là người đi cùng cô, chỉ có ba người bọn họ, không có cô thì chắc chắn sẽ chết.

Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao, khuôn mặt tuy lem luốc nhưng đôi mắt lại trong veo, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Anh bèn nhìn sang Hà Phong Diên ở ghế phụ: "Đi đi."

"Vâng." Hà Phong Diên nói xong liền xuống xe, tùy tiện chỉ vào một chiếc xe: "Minh trưởng quan đã dặn dò, đưa ba người đó vào thành."

Nhìn Thu Chí và những người khác lên chiếc xe phía sau, Ôn Dao mới đưa mắt trở lại bàn tay mình. Vết thương trên cánh tay đã được băng bó sơ qua bằng vải trắng, nhưng vải vẫn bị m.á.u tươi thấm ướt.

Ôn Dao liếc nhìn vết thương trên tay mình, ngẩng đầu nhìn Quý Minh Trần đang ngồi bên cạnh.

Bộ đồ trắng trên người anh vì ôm cô mà trở nên bẩn thỉu, tay áo cũng bị xé mất một mảnh do không có gì để băng bó cho cô. Như thể cảm thấy khó chịu vì điều này, người đàn ông nhíu mày, xoa xoa thái dương với vẻ hơi đau đầu.

Người đàn ông này còn ưa sạch sẽ hơn cả phụ nữ, thích nhất là thay quần áo, không thể chịu đựng nhất là quần áo bị bẩn, nơi ở cũng phải sạch sẽ không tì vết, chứng sạch sẽ đến mức đáng sợ.

Vậy mà bây giờ, anh lại vì cô mà bẩn thỉu như vậy...

Ôn Dao không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Kể từ khi gặp anh tối nay, cô đã cảm thấy mọi thứ thật kỳ diệu, thậm chí đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn.

Tại sao Quý Minh Trần lại đến tìm cô? Còn huy động nhiều người như vậy? Nhìn tình hình vừa rồi, e rằng đã điều động gần hết thành viên đội chiến đấu của căn cứ khu 14 rồi.

Cô chưa bao giờ coi mình là nhân vật quan trọng, trước đây khi làm nhiệm vụ một mình bên ngoài đã gặp rất nhiều nguy hiểm, đều là tự mình nghĩ cách giải quyết.

Ngay cả Thẩm Dật Xuyên, người quan tâm đến cô hơn một chút, cũng sẽ không liều lĩnh như vậy chỉ để tìm cô.

Ôn Dao nhìn bộ dạng bẩn thỉu của Quý Minh Trần, thật ra cô muốn giúp anh lau sạch, nhưng cúi đầu nhìn đôi bàn tay đen sì của mình, lại chỉ có thể thôi.

Loading...