SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 31: GẶP PHẢI LÀN SÓNG ZOMBIE

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:34:01
Lượt xem: 30

Zombie gào thét giãy giụa một cách thê lương, toàn thân chảy đầy mủ tanh hôi, tứ chi vặn vẹo, trông vô cùng dị dạng và đáng sợ.

Bối Hiểu Đóa sợ hãi hét lên liên tục, Kim Y Văn cũng đứng dậy, không hiểu Ôn Dao đang định làm gì.

Ôn Dao đạp lên con zombie, nói với Bối Hiểu Đóa: "Tôi sẽ không ở bên cạnh các cô quá lâu, nếu tôi giúp đỡ như thế này mà các cô vẫn không học được cách vượt qua nỗi sợ hãi, vậy thì các cô chỉ có thể quay lại làm món đồ chơi để bọn đàn ông tùy ý chà đạp thôi."

Nước mắt Bối Hiểu Đóa rơi xuống: "Không, em không muốn quay lại..."

Ôn Dao đưa xẻng cho cô, tiện thể đá con zombie về phía cô: "Vậy thì g.i.ế.c nó đi."

Con zombie lăn lộn, lao về phía Bối Hiểu Đóa định cắn xé, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Bối Hiểu Đóa hét lên một tiếng "A", nhắm mắt đập vào đầu con zombie.

Cho đến khi đầu con zombie bị đập nát bét, không còn động tĩnh, Bối Hiểu Đóa mới dựa vào tường, ngã xuống một cách yếu ớt, thở hổn hển...

Ôn Dao im lặng nhìn, đá con zombie sang một bên: "Khó lắm sao?"

Bối Hiểu Đóa lúc đầu gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Dao, trong mắt vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn hiểu được ý của đối phương: "...Cảm... Cảm ơn chị, e không còn sợ nữa."

Sau khi ngồi lại thành vòng tròn, vì không chắc chắn nơi này có an toàn hay không, nên họ không dám ngủ.

Thu Chí nhìn Ôn Dao, không biết nghĩ đến điều gì, hỏi: "Đại tỷ trước đây rốt cuộc là người thế nào? Thân thủ của chị e là không phải người tị nạn bình thường..."

"Không quan trọng." Ôn Dao ôm đầu gối ngồi, tay cầm một que gỗ vẽ vòng tròn trên mặt đất, cả người nhỏ nhắn, nếu không thấy được vẻ tàn nhẫn khi cô g.i.ế.c zombie, thì thật khó tưởng tượng cô thực sự là một chị đại.

Thu Chí nghẹn lời, lại nói: "Nói đến chuyện hôm đó, đại đội trưởng doanh trại D hình như để ý đến chị, người ta cao to đẹp trai, sao chị không đi theo người ta?"

"Nếu chị mà thân thiết với anh ta, muốn đi đến doanh trại D cũng chỉ cần anh ta nói một câu là được, hà tất phải vất vả tích góp đồng vàng như thế này?"

Kim Y Văn nghe đến đây cũng phụ họa: "Hình như không chỉ doanh trại D, đại đội trưởng doanh trại F của chúng ta và đại đội trưởng doanh trại C bên cạnh hình như cũng có ý với đại tỷ của chúng ta..."

Thu Chí xua tay: "Doanh trại F không được, người ta đã hơn ba mươi rồi, già quá, đại đội trưởng doanh trại C cũng không được, lăng nhăng quá, nghe nói ngủ với rất nhiều em gái, bọn họ đều không xứng với đại tỷ của chúng ta."

Lúc này Bối Hiểu Đóa đã bình tĩnh lại, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện: "Vậy đội trưởng Hạ canh giữ cổng thành thì sao? Anh ta cũng trẻ tuổi tài cao..."

Thu Chí: "Để tôi nghĩ xem, nghe nói là chỉ huy của khu biệt thự cổ? Ôi, được đấy, chắc chắn có tiền có tài nguyên."

Vì Ôn Dao những ngày này đào hoa vô số, họ nhất trí cho rằng, cô trời sinh tuyệt sắc, nhất định là người có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, tuyệt đối sẽ không ở lâu dưới đáy doanh trại F để sống những ngày tháng khổ sở này.

Ôn Dao nhìn Thu Chí.

Thu Chí nói rất nghiêm túc: "Em nghiêm túc đấy, chị nói xem chị có khuôn mặt này, đúng là ông trời ban cho bát cơm, hà tất phải đến đây chịu khổ chứ?"

"Nếu e  mà có khuôn mặt như chị, em sẽ dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, những anh hùng chiến sĩ này tùy ý chọn một người chung tình, là có thể nằm yên hưởng thụ ăn ngon mặc đẹp không lo nghĩ rồi..."

Ôn Dao không để ý đến cậu ta, cúi đầu tiếp tục viết vẽ trên mặt đất.

Nhưng ngay lúc này, que gỗ trên tay cô dừng lại, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc: "Mọi người nghe xem..."

Thu Chí ngẩng đầu nhìn: "Nghe gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-31-gap-phai-lan-song-zombie.html.]

Bối Hiểu Đóa và Kim Y Văn nhìn nhau, cũng vẻ mặt mơ hồ.

Ôn Dao bẻ gãy que gỗ trên tay, đứng dậy cầm lấy đao sắt: "Sóng zombie đang đến, số lượng ít nhất là hàng trăm, nhiều thì hàng nghìn."

Lời này vừa nói ra, ba người đều sợ hãi.

Bối Hiểu Đóa và Kim Y Văn lộ vẻ kinh hãi.

Thu Chí không dám tin: "Cái gì??! Mẹ kiếp, đại tỷ đừng dọa em..."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Nhưng lúc này đã có thể nghe thấy động tĩnh ở phía xa, gió lạnh rít gào thổi qua cây cỏ, kèm theo tiếng que gỗ gãy, từ xa truyền đến tiếng gào thét của zombie và những âm thanh kỳ quái nhớp nháp.

Ôn Dao nhìn thanh đao sắt trong tay, có chút lo lắng.

Nếu có đao Ngân Nguyệt trong tay thì tốt rồi, đối phó với hàng trăm con zombie cô có thể xử lý được, nhưng chỉ với thanh đao sắt gỉ này, vừa cùn vừa nặng, một lúc chỉ có thể c.h.é.m c.h.ế.t một hai con, cho dù cô có thể tự bảo vệ mình, thì ba người bọn họ cũng tiêu đời.

Đây còn là dự tính lạc quan, nếu trong đám zombie có thể biến dị lợi hại, vậy thì cô cũng tiêu đời, dù sao thì vết thương trên người cô vẫn chưa lành hẳn...

Bối Hiểu Đóa sợ hãi vội vàng đóng cửa sổ lại: "Hay là chúng ta đóng chặt cửa sổ, chặn cửa lại, trốn trong này?"

Ôn Dao: "Vô dụng thôi, chúng rất khỏe, sẽ đập vỡ cửa vào được."

Chỉ là cửa sổ kính, một cái là vỡ ngay.

"Gào—" Từ xa truyền đến tiếng gầm rú kỳ quái đáng sợ của đám zombie, Bối Hiểu Đóa sợ hãi run rẩy, sắp khóc rồi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ôn Dao không có thời gian suy nghĩ, cô nhanh chóng mở cửa, nói với ba người họ: "Thu Chí, cậu đạp xe ba gác chở hai cô ấy chạy đi, chạy theo hướng ngược lại với sóng zombie."

Thu Chí nhanh chóng leo lên chiếc xe ba gác cũ kỹ ở cửa, Kim Y Văn cũng không quan tâm đến đống sắt vụn chất đống trên xe, vội vàng bò lên kéo Bối Hiểu Đóa.

Đợi ba người họ đi ngược hướng với sóng zombie, Ôn Dao mới cầm cây sắt đuổi theo.

Chỉ tiếc là hướng ngược lại với sóng zombie cũng không an toàn, cho dù không phải là sóng zombie, cũng có những con zombie lẻ tẻ.

Trên trời mây đen bao phủ một vầng trăng tròn, trên đồng cỏ vô tận như được rắc một lớp sương bạc, lẽ ra đây phải là cảnh đêm đồng quê tuyệt đẹp, nhưng những con zombie kỳ dị lần lượt thò đầu ra khỏi bụi cỏ, phá hỏng vẻ đẹp hoang sơ này bằng sự kinh khủng và ghê tởm.

Bối Hiểu Đóa sợ hãi hét lên khóc lóc không ngừng, Kim Y Văn ôm chặt Bối Hiểu Đóa, Thu Chí hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái xe ba gác, lo lắng lắc lư trái phải: "Đại... Đại tỷ cứu mạng!"

Ôn Dao đi theo bên cạnh xe ba gác, một đao c.h.é.m bay đầu một con zombie.

"Mẹ kiếp mẹ kiếp!! Bên này đại tỷ!!!" Thu Chí lộ vẻ kinh hãi, Ôn Dao lại vội vàng chạy đến bổ thêm một đao.

Cô g.i.ế.c hết đám zombie lẻ tẻ xung quanh, nhìn về phía sau: "Với tốc độ này của các cậu, không thể chạy thoát khỏi sóng zombie đâu."

Thu Chí: "Thật sự không phải tại tôi! Là hai cô ấy quá nặng!"

Kim Y Văn: "Hai chúng tôi có thể nặng bao nhiêu, là đống sắt vụn này nặng đấy được không?"

Bối Hiểu Đóa không biết nói gì, chỉ có thể ôm Kim Y Văn khóc nức nở.

Loading...