SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 3: ĐÂY LÀ THỂ LOẠI PHIM CẨU HUYẾT CŨ RÍCH GÌ VẬY?
Cập nhật lúc: 2025-03-15 22:52:03
Lượt xem: 84
Theo xe chạy về phía trước, bão tuyết bên ngoài xe chuyển thành mưa lạnh, nước mưa ào ào đổ xuống con đường đầy xác c.h.ế.t đổ nát, tiếng gầm rú của zombie vang lên từ phía xa, bầu không khí âm u đáng sợ.
Quý Minh Trần cúi đầu nhìn khuôn mặt Ôn Dao, thấy cô đang cận kề cái chết, trong lúc tuyệt vọng, trong đầu anh ta bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Như thể không thể chần chừ thêm nữa, ngay sau đó, anh ta trực tiếp nâng gáy cô lên, nâng cằm cô lên, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Đôi môi của cô gái lạnh buốt nhưng mềm mại, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều, trực tiếp cắn đầu lưỡi, rồi tách môi cô ra, đưa lưỡi vào thẳng cổ họng cô, ngay lập tức, mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa trong miệng hai người.
Ôn Dao đang hôn mê, cảm thấy sự kích thích này tuy không đến mức tỉnh lại, nhưng cũng theo bản năng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ: “Ưm…”
Yếu ớt và mềm mại, như tiếng rên rỉ đau đớn, khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi.
Địch Đại Hổ nghe thấy động tĩnh này, nhìn qua gương chiếu hậu, kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đưa tay vỗ Melissa.
Melissa khó chịu liếc nhìn Địch Đại Hổ, thấy đối phương ra sức ra hiệu, cô ta cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô ta cũng há hốc mồm.
Người đàn ông ở giữa ghế sau đang ôm cô gái đầy máu, nâng đầu cô lên hôn say đắm, giữa lúc quấn quýt si mê, một giọt m.á.u chảy ra từ đôi môi đang chạm nhau của hai người, lướt qua gò má trắng nõn của cô gái, hòa vào mái tóc đen rối bù.
Còn người đàn ông thì nhíu mày, anh ta dùng mu bàn tay bóp cằm cô gái, yết hầu nhô lên trượt lên trượt xuống cực kỳ chậm rãi, vô cùng gợi cảm.
Cả bức tranh nóng bỏng đến cực điểm, khiến người ta không nhịn được muốn xem thêm.
Chỉ tiếc, ngay sau đó, người đàn ông khẽ nhướng mi, xuyên qua gương chiếu hậu, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Melissa, ánh mắt đó u ám và đầy sát khí, nguy hiểm như dã thú bảo vệ con mồi.
Melissa sợ hãi vội vàng thu hồi ánh mắt, đồng thời ấn nút phía trước.
Cánh cửa kim loại nặng nề từ từ nâng lên, ngăn cách khoang trước và khoang sau thành hai không gian khép kín riêng biệt.
Địch Đại Hổ vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng buôn chuyện: "Cô nói xem, lão đại có phải là kiểu sống không có được thì c.h.ế.t cũng phải chơi một phát không?"
Melissa: "..."
Mặc dù cô ấy cảm thấy điều này hơi quá đáng, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không loại trừ khả năng này, dù sao thì tâm tư của lão đại bọn họ cũng không phải người bình thường có thể đoán được, đôi khi những điều không bình thường mới là bình thường.
Địch Đại Hổ tặc lưỡi: "Chà! Không ngờ lão đại lại là loại người này..."
Than thở xong, hắn ta lại cảm thấy khó hiểu: "Cô nói xem, việc này cần thiết sao, lúc trước lão đại trực tiếp bắt người ta về cưỡng ép chẳng phải được rồi sao?"
"Trước đây lão đại đã bắt được cô ta bao nhiêu lần rồi, kết quả anh ấy cứ như mèo vờn chuột, lần nào cũng thả cho cô ta chạy thì thôi đi, lại còn lần nào cũng để cô ta mang theo tài nguyên chạy..."
Melissa liếc hắn ta một cái: "Cậu bớt nói một câu, ít nhất cũng có thể sống thêm mười năm."
"..."
.
Ôn Dao mơ thấy một giấc mơ.
Một giấc mơ vô cùng rõ ràng, nhưng cũng rất kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-3-day-la-the-loai-phim-cau-huyet-cu-rich-gi-vay.html.]
Trong mơ, cô đã xem hết toàn bộ cuộc đời của mình từ góc nhìn của người thứ ba, không, nói chính xác hơn là cuộc đời của Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh.
Giống như một bộ phim truyền hình dài tập, câu chuyện xảy ra trong thời đại dị năng thức tỉnh sau ngày tận thế.
Trong kịch bản này, Thẩm Dật Xuyên là nam chính, Mộc Sanh Sanh là nữ chính, cốt truyện chủ yếu kể về câu chuyện tình yêu và sự trưởng thành giữa người chỉ huy căn cứ đầy mưu lược Thẩm Dật Xuyên và cô tiểu thư sa cơ lỡ vận Mộc Sanh Sanh.
Còn cô, Ôn Dao, tóm lại đơn giản là một viên đá lót đường trên con đường trở thành bá chủ của nam chính, hơn nữa còn c.h.ế.t một cách vô cùng oan uổng.
Cần mẫn nhiều năm, cuối cùng lại bị gán cho tội danh cấu kết với Đông Châu, bị tra tấn dã man trong ngục tối, sống không bằng chết, cuối cùng bị Thẩm Dật Xuyên b.ắ.n c.h.ế.t không thương tiếc.
Không ai quan tâm đến sự cống hiến của cô, không ai nhớ đến công lao của cô, ở Bắc Châu khu 13, ai ai cũng nói cô là kẻ phản bội.
Kết thúc câu chuyện, Thẩm Dật Xuyên dày công kinh doanh, cuối cùng đã trở thành lãnh chúa Bắc Châu, đích thân tiêu diệt tên đại ác nhân Quý Minh Trần, và dùng thủ đoạn sấm sét để thống trị khu vực sinh tồn cuối cùng của loài người, trở thành vị vua của vùng đất này, ánh sáng của chính nghĩa.
Mộc Sanh Sanh cùng Thẩm Dật Xuyên đồng cam cộng khổ nhiều năm, cuối cùng cũng mở ra trái tim băng giá đã lâu của Thẩm Dật Xuyên, trở thành người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Mộc Sanh Sanh còn để lại một câu nói kinh điển ở cuối phim, rực rỡ và tươi sáng: "Làm quen lại nhé, tôi tên là Mộc Sanh Sanh, Mộc trong cây gỗ, Sanh trong nhạc cụ Sanh."
Kể từ đó, thế giới hòa bình, hai người có một kết thúc viên mãn.
Ôn Dao: "..."
Đây là cái thể loại phim cẩu huyết cũ rích gì vậy!?
Cô sống trong một thế giới chân thực và sống động như vậy, bao nhiêu năm qua cô đã giữ vững đạo nghĩa, kiên trì tín ngưỡng, yêu thương chân thành, cuối cùng lại chỉ là để thúc đẩy câu chuyện tình yêu cẩu huyết của nam nữ chính?
Ôn Dao tỉnh dậy trong sự phẫn uất và bất cam, khi cô tỉnh táo lại, cô có thể nghe thấy tiếng mưa lớn bên ngoài, nước mưa đập vào cửa sổ kính, tí tách tí tách.
Còn bên trong phòng thì lạnh lẽo và yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi cồn, bên cạnh còn có tiếng leng keng của dụng cụ kim loại rơi xuống đĩa.
Tất cả những âm thanh đó đều khiến cô cảm thấy mình như đang ở trong bệnh viện hoặc phòng thí nghiệm.
Khi Ôn Dao khó khăn mở mắt ra, cô vừa vặn nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng lắc lư trước mắt, nhưng vì ánh đèn quá chói, khiến cô không nhịn được chảy nước mắt sinh lý.
Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu: "Sao vậy, tôi làm cô đau à?"
Ôn Dao đại khái cũng hiểu được tình hình hiện tại, có lẽ cô đã được người tốt cứu, và hiện tại còn có bác sĩ đang khâu vết thương ở cánh tay cho cô.
Cô không nghĩ nhiều, rất phối hợp lắc đầu: "Không có."
"Bác sĩ, cho hỏi..."
Người đàn ông khẽ cười, hơi thở của anh ta khi cười rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại trêu chọc đến cực điểm: "Bác sĩ?"
Ôn Dao nhớ lại giọng nói này, giật mình mở to mắt: "Quý Minh Trần?!"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác trắng, dáng người cao ráo đứng trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú vô song, khi nhìn vào mắt cô, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, giọng điệu vẫn thong thả và lười biếng như mọi khi: "Xem ra lần này là thật sự tỉnh rồi."
Quý Minh Trần vừa nói vừa thong thả đeo găng tay cao su: "Ôn tiểu thư, mạng cô cũng thật lớn..."