SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 29: THAY ĐỔI ĐỘT NGỘT NHƯ BỊ QUỶ ÁM

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-22 23:31:03
Lượt xem: 37

Anh lấy nó ra, xoay xoay trong tay: "Đây là khẩu s.ú.n.g lục mới mà tôi mang về từ nhà máy vũ khí khu 1 Đông Châu, cô muốn thử không?"

Mắt Phí Khả Vi sáng lên: "Được ạ, để em thử."

Cô gái vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng, nhưng tiếc là chưa kịp đến gần, người đàn ông đã hạ thấp nòng súng, b.ắ.n về phía cô.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Đoàng—"

"A—"

Tiếng hét và tiếng s.ú.n.g vang lên cùng lúc, viên đạn xuyên qua đùi cô gái, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe trên chiếc váy hồng, nở ra một đóa hoa màu máu.

Bất ngờ trúng đạn, Phí Khả Vi hét lên một tiếng rồi quỳ xuống, cơn đau ở chân khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta méo mó, nước mắt tuôn rơi như mưa: "... Minh... Minh trưởng quan..."

Giọng nói nghẹn ngào run rẩy, niềm vui biến mất, chỉ còn lại nỗi đau.

Quý Minh Trần vẫn chăm chú vào khẩu s.ú.n.g trong tay, hài lòng nhận xét: "Cảm giác rất tốt, Vi tiểu thư thấy sao?"

Cô gái nằm sấp trên mặt đất, không thể đứng dậy, chỉ có thể tuyệt vọng há miệng, khuỷu tay chống xuống đất, nước mắt lưng tròng.

Quý Minh Trần cầm s.ú.n.g bước tới, tiếng giày da gõ trên sàn nhà vang lên lộp cộp, Phí Khả Vi thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Cô ta muốn lùi lại nhưng không thể cử động, chỉ có thể vừa khóc vừa lắc đầu: "Không..."

Người đàn ông với nụ cười trên môi ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, dáng vẻ rất tao nhã, nhưng động tác lại không hề nương tay.

Bàn tay trắng trẻo thon dài của anh đặt lên mái tóc nâu hạt dẻ xoăn của cô, đột nhiên nắm lấy đầu cô ta, giật mạnh lên, động tác thô bạo, không hề thương hoa tiếc ngọc.

"A!" Lần này Phí Khả Vi không chỉ đau chân mà da đầu cũng như bị kim châm, cô ta chưa bao giờ thấy Minh trưởng quan như vậy, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, bàng hoàng và sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bấy lâu nay, anh luôn dịu dàng lịch lãm, khiêm tốn lễ độ, dù cô ta có phạm lỗi gì, gây ra chuyện gì lớn, anh cũng đều mỉm cười cho qua, thậm chí còn dịu dàng quan tâm an ủi cô ta như một người anh trai...

Anh thậm chí chưa bao giờ nói nặng lời với cô ta.

Vậy mà giờ đây, trong nháy mắt lại thay đổi như một người khác, như bị quỷ ám.

Phí Khả Vi không ngừng khóc, mắt mũi đỏ hoe, toàn thân run rẩy, giống như một chú thỏ con bị kinh hãi.

Quý Minh Trần nắm tóc cô ta, ép cô ta ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng và chán ghét: "Cô là cái thá gì mà dám tự ý quyết định chuyện người của tôi? Hửm?"

Giọng nói dịu dàng, nhưng ngọn lửa trên đầu ngón tay bùng lên, biến vài sợi tóc của cô gái thành khói đen.

Phí Khả Vi được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu được sự ngược đãi như vậy, cô ta run lên bần bật, nước mắt rơi lã chã, nỗi sợ hãi tột độ khiến cô ta nói năng lộn xộn: "Xin anh... đừng..."

Chu quản gia và mấy nữ hầu nghe thấy tiếng s.ú.n.g liền chạy tới, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền hít vào một hơi lạnh, không dám thở mạnh.

Này này này... Minh trưởng quan không phải luôn rất chiều chuộng Vi tiểu thư sao? Bây giờ là sao? Không chỉ b.ắ.n cô ta một phát s.ú.n.g mà còn nắm tóc cô ta một cách thô bạo tàn nhẫn như vậy?!

Quá đáng sợ...

Thực sự là quá đáng sợ...

Phí Khả Vi liếc mắt nhìn ra cửa, ánh mắt tuyệt vọng, liên tục phát tín hiệu cầu cứu.

Nhưng cô ta quên mất rằng, kẻ đang ngược đãi cô ta lúc này không phải là kẻ xấu nào đó, mà chính là chủ nhân của tòa biệt thự cổ này, bây giờ ai còn dám ra tay cứu cô ta?

Quý Minh Trần không để ý đến bất cứ ai bên ngoài, như thể thấy bẩn, anh thu lại nụ cười, ném cô ta xuống đất một cách tùy tiện, rồi chậm rãi đứng dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-29-thay-doi-dot-ngot-nhu-bi-quy-am.html.]

Đầu Phí Khả Vi bị đập xuống nền gạch, trán chảy máu, ngất xỉu.

Bông hoa hồng rơi khỏi tay cô gái, giờ đang nằm trong vũng máu, một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, trôi nổi trên vũng máu, run rẩy vài cái rồi bị giày da của người đàn ông giẫm nát.

Quý Minh Trần trở lại bàn làm việc, thong thả lấy khăn lau tay: "Chu quản gia."

Chu quản gia mặt mày kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra, đáp: "Minh... Minh trưởng quan có gì phân phó?"

Quý Minh Trần lau tay xong, lại lau sạch khẩu s.ú.n.g lục màu bạc, sau đó cất vào chỗ cũ: "Kéo cô ta xuống, bảo bác sĩ Lâm xem qua, đừng để bị thương thật."

Nói xong, anh cười nhìn Chu quản gia: "Nếu không, để chủ nhiệm Phí biết được, e là sẽ trách tôi đấy."

Giọng điệu hòa nhã dịu dàng, đầy quan tâm, như thể người vừa ra tay tàn nhẫn không phải là anh.

Chu quản gia: "... Vâng."

Mấy nữ hầu phía sau sợ hãi run rẩy, nếu không phải dựa vào tường hành lang, e rằng họ đã không đứng vững.

Quý Minh Trần ra khỏi cửa thì thấy Hà Phong Diên, hôm nay anh ta không trực, tình cờ ở trong biệt thự, cũng là nghe thấy tiếng s.ú.n.g nên chạy tới.

Nhìn thấy mấy nữ hầu khiêng người xuống, Hà Phong Diên vốn trầm ổn cũng không khỏi kinh ngạc: "Minh... Minh trưởng quan sao lại ra tay với một cô gái nhỏ như vậy? Nếu để chủ nhiệm Phí biết được..."

Quý Minh Trần cười: "Xin lỗi nhé, tôi chỉ hơi tức giận thôi."

Tuy nói vậy, nhưng trên khuôn mặt thản nhiên kia không hề thấy chút áy náy nào.

Hà Phong Diên không nói nữa, chỉ âm thầm cảm thấy Minh trưởng quan đúng là người tàn nhẫn và điên rồ, dường như không có chuyện gì mà anh ta không dám làm.

Quý Minh Trần nhìn Hà Phong Diên, cong môi nói: "Đã đến rồi, đội trưởng Hà có thể giúp tôi một việc được không?"

Hà Phong Diên nghe câu này mà da đầu tê dại, anh ta là cấp dưới của anh, sao có tư cách từ chối: "Minh trưởng quan cứ việc phân phó."

"Dẫn thêm vài đội, đi tìm người với tôi." Quý Minh Trần nói.

Hà Phong Diên cúi đầu, mặt không cảm xúc: "Vâng, tôi đi ngay."

Khi Hà Phong Diên quay người rời đi, nụ cười trên mặt Quý Minh Trần mới tắt hẳn, đôi mắt đen láy như đầm nước lạnh, toát lên vẻ lạnh lùng và sát khí.

Với bản lĩnh của Ôn Dao, cô không dễ bị bắt cóc như vậy.

Lý do cô chịu phối hợp rời khỏi biệt thự cổ là vì cô cảm thấy mình không nơi nương tựa, không dám đối đầu trực tiếp với người trong biệt thự.

Mấy ngày nay cô không quay lại, chắc hẳn không phải là không tìm được đường, mà là cô cảm nhận được sự thù địch của người khác, không có cảm giác an toàn, nên mới quyết định không trở về.

"..."

...

Chiếc xe màu đen sáng bóng lướt đi trong màn đêm của thành phố, người đàn ông ngồi ghế sau hạ cửa sổ xuống, mượn ánh sáng yếu ớt, quan sát những tòa nhà bỏ hoang lạnh lẽo qua khe hở giữa các ngón tay.

Hà Phong Diên ngồi ghế phụ lái thì có chút lo lắng: "Minh trưởng quan, bây giờ chúng ta nên đi đâu tìm người?"

Cảng Kiều trước khi ngày tận thế ập đến là một đô thị quốc tế, có đủ bốn khu vực đông, tây, nam, bắc, mỗi khu vực lại có rất nhiều đường lớn ngõ nhỏ.

Ngày Dao tiểu thư mất tích, anh ta đã sớm dẫn người đi tìm ở những nơi có khả năng, nhưng độ khó không khác gì mò kim đáy bể, mấy đội, bao nhiêu người, tìm kiếm suốt hai ngày hai đêm, ngay cả một mảnh áo cũng không thấy.

Giờ đã nửa tháng trôi qua, nếu người đã chết, trong môi trường ẩm ướt này, t.h.i t.h.ể cũng đã phân hủy rồi, còn tìm thấy gì nữa...

Loading...