SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 12: TRÊU CHỌC
Cập nhật lúc: 2025-03-16 23:15:27
Lượt xem: 80
Sau cơn sóng gió của những kẻ săn mồi, biệt thự trở lại yên tĩnh.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Địch Đại Hổ canh gác ở ban công, Melissa đi nấu cơm, Ôn Dao đi tới cửa phòng Quý Minh Trần, giơ tay gõ cửa: "Tôi có thể vào được không?"
Giọng nói lười biếng của người đàn ông nhanh chóng vang lên từ trong phòng: "Vào đi."
Nhưng khi Ôn Dao đẩy cửa bước vào, lại phát hiện bên trong sương khói mù mịt, cùng với làn sương mù tan đi, người đàn ông trong bồn tắm trắng nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lúc này đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng ngủ theo phong cách châu Âu cổ điển rộng lớn không có gì cả, chỉ có tấm thảm trải sàn phủ đầy bụi và một chiếc bồn tắm trắng tinh khiết.
Do hệ thống điện của biệt thự bị hư hỏng, trong phòng không có đèn, chỉ có mấy ngọn nến được thắp sáng bên cạnh bồn tắm, ánh nến lay động, sương mù bốc lên từ bồn tắm trắng, còn người đàn ông yêu nghiệt trong bồn tắm để trần nửa người trên, cơ bắp n.g.ự.c bụng săn chắc, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Ngón tay anh ta còn đang kẹp một chiếc ly rượu rỗng, trong ly là một đám lửa bốc lên, mãnh liệt như một đóa hồng lửa.
"..."
Rõ ràng là đang chạy trốn trong thời mạt thế, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng người này lại có nhã hứng tắm rửa ở đây, còn tạo ra bầu không khí lãng mạn như vậy, cứ như đang đi nghỉ dưỡng.
Ôn Dao cúi đầu: "... Anh đang tắm sao còn cho tôi vào? Vậy tôi nói sau."
Quý Minh Trần lại ra lệnh: "Quần áo ở trong tủ cạnh cửa, lấy giúp tôi."
Ôn Dao: "Sao anh không tự lấy?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Hửm?" Quý Minh Trần nói như một lẽ đương nhiên: "Vừa nãy quên mất, bây giờ... tay không với tới."
Nói xong, anh ta đặt ly rượu xuống, liếc mắt nhìn Ôn Dao, nhắc nhở: "Ôn tiểu thư, hai lần ơn cứu mạng."
"..."
Tuy bất lực, nhưng Ôn Dao vẫn ngoan ngoãn lấy một chồng quần áo bên cạnh.
Cô chưa từng thấy bộ quần áo này, giống như là đồ mới, hơn nữa, đây đã là bộ quần áo thứ ba mà anh ta thay trong ngày hôm nay.
Sáng nay g.i.ế.c người dính máu, anh ta đi thay đồ, trưa ăn cơm dính một giọt dầu lên áo, anh ta lại đi thay đồ, còn có lần trước ở bệnh viện, anh ta mặc áo blouse trắng chơi cosplay, không biết anh ta có dị năng không gian hay không, nếu không thì lấy đâu ra nhiều quần áo như vậy.
Ôn Dao im lặng đặt quần áo lên tủ bên cạnh bồn tắm, còn chưa kịp quay người, người đàn ông bên cạnh đã giơ tay chỉ vào vai mình: "Cô xem..."
"Cái gì?"
Quý Minh Trần cười nói: "Thấy chưa?"
Ôn Dao nhìn hai vết sẹo dữ tợn đó, vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"
Quý Minh Trần lướt nhẹ ngón tay: "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này..."
Ôn Dao cũng không biết tên thần kinh này rốt cuộc muốn làm gì, bầu không khí này khiến cô rất không thoải mái.
Quý Minh Trần cười nhìn cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng, lời nói cũng vô cùng mờ ám: "Đây đều là dấu vết cô để lại trên người tôi, không thấy rất thân thiết sao?"
"..."
Vừa rồi còn có chút đồng cảm, nhưng câu nói này vừa thốt ra, chút đồng cảm chưa kịp nhen nhóm trong cô lập tức tan biến.
Nói thật, trước đây anh ta bị nhiều nhát d.a.o như vậy, quả thật không có nhát nào là uổng phí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-12-treu-choc.html.]
Tuy ánh nến phản chiếu, mặt nước trong bồn tắm lấp lánh, cũng không nhìn rõ lắm, nhưng Ôn Dao không cảm thấy đây là một nơi thích hợp để nói chuyện nghiêm túc, quyết định lát nữa sẽ nói chuyện với anh ta.
Nhưng vừa quay người, đã nghe thấy người phía sau cười phá lên: "Có phải cô nhìn thấy gì rồi không? Sao tai lại đỏ như vậy..."
Ôn Dao không nhịn được nữa: "Quý Minh Trần!"
Dao của cô đâu?
Địch Đại Hổ đi ngang qua cửa nghe thấy tiếng động liền nhìn vào trong phòng, còn dùng đèn pin chiếu vào trong, thấy lão đại đang tắm, còn Ôn tiểu thư đang như đang đùa giỡn với anh ta.
Hắn ta sợ hãi lập tức tắt đèn pin, tiện tay đóng cửa phòng lại: "Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục, tôi không thấy gì hết."
"..."
Ôn Dao hít sâu một hơi, không quan tâm người này nói gì nữa, trực tiếp xông ra ngoài.
Quý Minh Trần bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười, hồi lâu, nụ cười của anh ta mới dần biến mất khỏi khóe mắt và lông mày.
Nửa tiếng sau, Quý Minh Trần ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng, Melissa cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, trên bàn trà thắp một ngọn nến, bên cạnh ngọn nến bày bốn cái đĩa ngay ngắn, cứ như một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.
Bữa tối kết thúc, như thường lệ, Địch Đại Hổ và Melissa canh gác, còn Quý Minh Trần thì thu liễm lại đúng lúc, hỏi Ôn Dao: "Vừa nãy cô tìm tôi có chuyện gì?"
Ôn Dao vốn đang tức giận không muốn nói chuyện, nghĩ đến việc mình đã quyết định rồi, do dự một chút rồi vẫn mở miệng: "Tôi đã nghĩ thông suốt rồi."
"Hửm?"
"Tôi bị đồng đội bỏ rơi trên Tuyết Nguyên là vì bị nhiễm virus zombie loại R."
Quý Minh Trần đã sớm đoán được là vì nguyên nhân này, tuy anh ta không hỏi nhiều, nhưng bây giờ nghe cô nhắc đến, khóe môi anh ta cong lên, ánh mắt lại lạnh lùng: "Ừ."
Ôn Dao tiếp tục bình tĩnh trình bày: "Đặt mình vào vị trí của họ mà suy nghĩ, nếu người bị nhiễm virus zombie loại R là Thẩm Dật Xuyên, tôi không nói là có thể xử lý tốt hơn anh ta, nhưng với tình nghĩa đồng đội bảy năm, tôi không thể bỏ mặc anh ta, hơn nữa còn bình tĩnh đến mức không có chút cảm xúc nào."
Quý Minh Trần cụp mi xuống: "... Nói điều gì tôi thích nghe hơn đi."
"..."
Ôn Dao: "Ý tôi là, tôi và anh ta không phải là cùng một loại người, đã khác đường thì không cần đồng hành nữa."
Quý Minh Trần ngẩng mắt nhìn cô, có chút khó tin: "Cái gì?"
Ôn Dao giọng nói dịu dàng: "Tôi sẽ không quay về khu 13 Bắc Châu nữa."
Những hình ảnh trong giấc mơ chủ yếu xoay quanh Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh, cô không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra trong mấy ngày cô được Quý Minh Trần cứu, nhưng cô biết cô sẽ không biến dị, và vài ngày sau, Quý Minh Trần sẽ phái người đưa cô trở về khu 13 Bắc Châu an toàn.
Sau chuyện đó, cô lạnh nhạt với Thẩm Dật Xuyên hơn rất nhiều, không còn răm rắp nghe theo ý kiến của anh ta nữa, dẫn đến việc hai người bất đồng quan điểm trong cách xử lý nhiều vấn đề. Đôi khi, cô thậm chí còn lên tiếng bênh vực Đông Châu, và điều này cuối cùng đã trở thành một trong những bằng chứng cho việc cô bị gán tội phản bội.
Đã định sẵn bị oan uổng, vậy cô thà làm kẻ phản bội triệt để, dứt khoát không quay về nữa.
Không đánh lại thì có thể trốn, cô phải tránh xa nam nữ chính từ gốc rễ, thay đổi kết cục bi thảm trong giấc mơ kia.
Quý Minh Trần nhìn chằm chằm Ôn Dao qua ánh nến leo lét, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự dò xét và đánh giá, dường như đang xác nhận lời nói của cô là thật hay giả.
Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?
Cô gái cứng đầu, cố chấp, thề c.h.ế.t bảo vệ khu 13 Bắc Châu này đột nhiên thông suốt rồi?