SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-03-25 15:27:20
Lượt xem: 42
Hoàng đế muốn nếm thử thôi, nhưng nàng lại chân thành đón nhận chàng.
Cả ngày hôm sau, Hoàng đế mãn nguyện ôm Phó Nhiêu không rời tay.
Cuối cùng chàng đã nếm được chút ngon ngọt từ mười thủ thuật toàn năng mà ma ma chỉ dạy.
Gần đến cuối năm, Hoàng đế lại phải lao vào chính vụ.
Cả kinh thành đều biết Hoàng hậu đang mang thai, không ai dám vào cung quấy rầy, ban đầu các mệnh phụ bên ngoài muốn vào cung bái phỏng, song cũng bị trong cung từ chối, lễ vật năm mới vẫn được dâng lên như thường.
Có người thêu cho Phó Nhiêu một bức bình phong, có người làm giày đầu hổ cho trẻ con, đủ loại kiểu dáng, tất cả đều có tâm ý của mọi người.
Tất nhiên không thể lấy không của người khác, trong cung đều dựa vào phẩm cấp các phủ mà ban thưởng xuống.
Đầu xuân qua đi, Phó Nhiêu đi lại bất tiện hơn trước.
Đứa bé cũng cử động mạnh hơn, khiến nàng ngủ không ngon giấc.
Phó Nhiêu lo làm phiền đến Hoàng đế nên bảo chàng ngủ ở điện Càn Khôn.
Nào ngờ Hoàng đế tức giận, vung tay áo đứng dưới sạp không chịu đi.
“Lần trước nàng mang thai Bổn Bổn, trẫm không ở bên nàng, chưa chăm sóc cho nàng ngày nào, giờ chỉ là thai máy thường xuyên hơn mà nàng đã đuổi trẫm đi sao? Không đời nào!”
Để thể hiện quyết tâm của mình, Hoàng đế dứt khoát chuyển bàn nhỏ lên giường, tựa vào giường phê chữa tấu chương.
Phó Nhiêu dở khóc dở cười, đỡ cái bụng nặng nề, dựa bên người chàng: “Được, vậy thần thiếp bầu bạn với bệ hạ phê duyệt tấu chương...”
Miệng thì nói bầu bạn, nhưng mới một lát nàng đã ngủ gật, mơ màng dựa vào cánh tay chàng ngủ thiếp đi.
Tuy Hoàng đế đã có mấy người con, nhưng chuyện thai máy này chàng không có kinh nghiệm.
Lúc Bình Khang ra đời, chàng chinh chiến ở xa trường, lòng mang áy náy nên về sau mới cưng chiều ả ta hơn một chút. Lúc Trần phi mang thai Đại Hoàng tử, chàng bận việc triều chính, cũng không rảnh bận tâm, tính tình Trần phi yếu đuối, đa sầu đa cảm suốt ngày, Thái y nói có nguy cơ sảy thai, chàng không còn lựa chọn nào khác, bèn phân phó nội đình ty tu sửa vườn cho Trần phi dựa theo sở thích của nàng ấy, hòng giúp nàng ấy giải tỏa nỗi khổ tương tư.
Sau đó mấy đứa con khác chào đời, chàng có thời gian rảnh rỗi hơn nên có thể ngồi bầu bạn.
Bổn Bổn là đứa con mà chàng mắc nợ nhiều nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-248.html.]
Chàng chưa từng làm điều gì cho con bé, nhưng lại may mắn có được một nữ nhi xinh xắn đến nhường này.
Mặc dù ngoài miệng chê Bổn Bổn giành Phó Nhiêu với chàng, chứ thật sự trong lòng thương con bé không biết bao nhiêu cho đủ.
Vì từng bỏ lỡ Bổn Bổn nên chàng không thể bỏ lỡ lần mang thai này. Dù ngày hay đêm chàng luôn kề cận không rời nửa giây, hầu hạ cơm bưng nước rót, vì thế mà cũng hiểu được nỗi vất vả của nữ nhân.
Sau khi Phó Nhiêu say giấc nồng, chàng nháy mắt, Tiểu Kim Tử dời bàn nhỏ đi.
Chàng nghiêng người ôm nàng chìm vào giấc ngủ, tay khoác lên bụng nàng, nhẹ nhàng chạm vào, giữ im tư thế khó nằm, ngày hôm sau thức dậy tay đã mỏi nhừ.
Không biết có phải con lạ lẫm với chàng không, nhưng đêm nay đúng là ngoan ngoãn không quấy rầy Phó Nhiêu.
Cứ như thế ba ngày, Phó Nhiêu đã được ngon giấc.
Từ ngày thứ tư trở đi, đứa bé đã quen với bàn tay rộng lớn kia, nửa đêm, thừa dịp hai người đang ngủ say, nhóc con đạp mạnh một cú vào lòng bàn tay Hoàng đế.
Hoàng đế hết hồn mở bừng mắt, giật mình nhìn bàn tay kia, lòng bàn tay run rẩy như còn dư âm, mặt đầy vẻ ngỡ ngàng.
Phó Nhiêu tập mãi thành quen, lặng lẽ mở mắt, trong điện thắp đèn đồng, tuy ánh sáng ngăn cách bởi hoàng trướng, nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ ràng ánh mắt kinh ngạc của Hoàng đế.
Phó Nhiêu cười khúc khích, nghiêng người mỉm cười nhìn chàng: “Nhìn chàng kìa, cũng là người từng làm phụ thân vài lần rồi, sao còn đờ người ra vậy...”
“Con đạp mạnh thật...” Cú đá đó đạp vào tận đáy lòng chàng.
Phó Nhiêu mím môi cười: “Nhi tử mà, tất nhiên phải mạnh rồi...”
Mặt Hoàng đế ngẩn ra, mặc dù lòng kích động, song cũng sợ thất vọng, chàng thực sự mong đó là một nhi tử.
Chàng cẩn thận sờ cái bụng nhô lên của nàng, khàn giọng hỏi: “Thật sao?”
Phó Nhiêu cười: “Mạch tượng của nữ nhi và nhi tử sẽ khác nhau, hồi mang thai Bổn Bổn, thiếp ở Miêu Cương cũng gặp vài vị phụ nhân mang thai, thiếp sờ mạch tượng thấy khác biệt, mạch tượng của đứa bé này giống của nhi tử, mà bệ hạ cũng biết đấy, cách một lớp da bụng, đâu nhìn thấy được gì, nói chung ngày con chào đời mới biết…”
Hoàng đế gật đầu, xua đi những suy nghĩ phức tạp trong lòng, chàng bỏ tay khỏi bụng nàng, ôm Phó Nhiêu vào lòng, nét mặt đau lòng: “Năm đó Bổn Bổn cũng làm phiền nàng như thế này sao?”
Phó Nhiêu nghe vậy, hốc mắt nàng chợt cay cay, năm ấy ở Đàm Châu và Miêu Cương, thật sự rất vất vả.
Nàng của khi ấy luôn cảm thấy trong lòng như thiếu mất miếng thịt, chẳng hay là đang nhớ thương điều gì.