SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 247
Cập nhật lúc: 2025-03-25 15:27:18
Lượt xem: 41
Trong điện đốt địa long, trong chốc lát, riềm giấy (*) trở nên mơ hồ, như bị bịt kín một lớp sương mù.
(*) Riềm giấy: Hoa văn cắt từ giấy thường dùng để dán trang trí cửa sổ.
Nửa người Phó Nhiêu nép vào lòng chàng, làn nhiệt nóng rực khiến cả người nàng đang cứng đờ dần trở nên nóng ran và mềm nhũn, nàng tựa như con nhộng cởi bỏ khôi giáp, dựa trong lồng n.g.ự.c chàng.
Nàng không khỏi nâng cằm lên, nhẹ nhàng nhìn bờ môi hơi lạnh của chàng.
Chiếc lưỡi vươn ra từng chút một, lưu luyến nô đùa trên răng môi chàng, nhân lúc chàng lơ đãng liền trượt vào trong…
Từ lúc Phó Nhiêu có thai, chàng chưa từng chạm vào nàng. Đó là điều chàng đang nghĩ trong lòng.
Trong gian cuối có một phòng tối, là nơi Phó Nhiêu cất giữ bình lọ quan trọng.
Trong góc phòng tối kê một chiếc sập mềm. Hoàng đế nhẹ nhàng đặt nàng lên đó.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào căn phòng m.ô.n.g lung.
Tay chàng khẽ khàng phủ trên bụng nhỏ của nàng, từng sinh một đứa con, giờ lại có mang nên càng dễ nhìn ra vẻ mang thai, lúc này bụng đã hơi lộ.
Trăm hoa đua nở, tất cả đều trải đầy trong đôi mắt mê ly của Phó Nhiêu.
Hoàng đế cũng muốn thân mật cùng nàng, song không phải vì để làm chuyện nào đó, mà là muốn nàng biết rằng, chàng cũng nhớ nàng, cần nàng, nàng không thể vì chàng lớn tuổi hơn mà mặc kệ chàng.
Đáy mắt chàng chợt hiện lên chút tủi thân, khiến nàng đau lòng.
Phó Nhiêu mềm lòng thành vũng nước, nàng chưa bao giờ quan tâm đến một người nhiều như thế, mọi hỉ nộ ái ố của chàng đều ảnh hưởng đến tâm trí nàng.
“Xin lỗi, bệ hạ, là thiếp không tốt... là thiếp có lỗi...” Nàng liên tục vỗ về Hoàng đế.
“Không phải thiếp không quan tâm chàng... từ nhỏ thiếp chưa bao giờ đón sinh thần, nên không để ý đến ngày tháng... chàng phải tin thiếp...” Nàng tủi thân ghé vào lòng chàng thút thít.
Nàng sợ chàng đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-247.html.]
Hoàng đế thấy Phó Nhiêu buồn bã như vậy, chàng đâu dám tức giận thật, vuốt ve gương mặt nàng: “Trẫm còn không rõ tính nàng ư? Chẳng qua trẫm cố tình bắt nạt nàng thôi, nàng đừng buồn nữa…”
“Không...” Nhớ tới sinh thần mình hồi đầu tháng Năm, Hoàng đế đã tặng nàng một phần của hồi môn độc nhất vô nhị.
Ấy mà nàng lại quên mất sinh thần của chàng. “Bệ hạ, thiếp thật sự rất thích, rất thích chàng...”
Nàng ôm chặt cái cổ thanh cao của chàng, góc tối mờ ảo đã che giấu vẻ e thẹn của Phó Nhiêu, nên nàng mới dám bộc bạch nỗi lòng không chút đắn đo.
Từ trước đến giờ nàng không phải là người giỏi bày tỏ tình cảm, cũng không giỏi lấy lòng bất cứ ai, nàng chỉ biết suy nghĩ thực tế cho người khác.
“Thiếp sợ, sợ mình không đủ tốt, không thể ở bên chàng lâu dài...”
“Ngu phi và Liễu tần nói với thiếp, mai sau Công chúa xuất giá, họ muốn đến phủ Công chúa hưởng phúc với con cái, thiếp đồng ý. Tạ Chiêu nghi cũng định rời cung về quê sống yên ổn trong những năm còn lại. Ba người Khấu Tiệp dư học tay nghề chế hương ở chỗ thiếp nói sau này hùn vốn đến Thông Châu mở một cửa hàng, tự do tự tại sống qua ngày... Bệ hạ, thiếp đều đồng ý với bọn họ, là thiếp ích kỷ, thiếp chỉ muốn một mình độc chiếm chàng... liệu có được không?”
Bất tri bất giác, mặt nàng đã đầm đìa nước mắt, bàn tay nhỏ bé mềm mịn, ướt át nâng hai má chàng lên, đôi mắt vừa nóng rực vừa lạnh thấu xương, như thể buộc chàng phải đồng ý.
Ánh mắt Hoàng đế vừa chạm đã tan, ngón tay dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng, nặng nề gật đầu: “Trẫm nghe nàng cả...”
Tim Phó Nhiêu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khoé mắt đỏ bừng diễm lệ, lần đầu tiên nhìn thẳng vào chàng mà chẳng ngại ngùng: “Bệ hạ, nếu nửa đời trước của thiếp lận đận chỉ để gặp được chàng, thì Nhiêu Nhi sẵn lòng...”
Một câu nói đã đánh tan phòng tuyến trong lòng Hoàng đế, hốc mắt chàng ươn ướt, dường như chàng nhìn thấy cô nương kiều diễm như bươm bướm lao về phía mình vào ngày đại hôn.
Nàng quả là cô nương tốt nhất thế gian. Chàng không thể thốt nổi một lời.
Từ ngày gặp Phó Nhiêu, trời xui đất khiến chàng phát sinh quan hệ với nàng, ban đầu là vì lòng chiếm hữu của đế vương khiến chàng không cam lòng, nhưng càng về sau chàng dần bị nàng hấp dẫn, ba năm chia lìa bởi sinh tử, đủ mọi cảm xúc dày vò tâm can. Bất kể nàng có ra sao, chàng vẫn luôn chiều chuộng, luôn sủng ái cô nương này. Chẳng phải tất cả bất an đều là vì không xác định được sao, không rõ nàng có yêu chàng thật lòng hay không.
Chỉ sợ nàng chê chàng lớn tuổi, sợ nàng bị ép nương thân cho chàng.
Mãi đến giờ phút này, khi nghe được tình ý chân thật từ tận đáy lòng nàng.
Hoàng đế chỉ nghĩ tài học cả đời mình trở nên vô dụng, không một lời nào có thể diễn tả được tâm tình của chàng lúc này.
Cảm xúc mãnh liệt tụ trong lồng ngực, cuối cùng cũng đã biến thành hành động.