SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-03-25 15:07:49
Lượt xem: 55

Cả đời Hoàng đế chưa từng bị ai đối xử như thế bao giờ, nữ nhi này nghé mới sinh không sợ hổ, chàng đành phải đầu hàng cô bé: “Được rồi, Bổn Bổn đừng giận, cũng không phải phụ thân không muốn cho con ngủ với mẫu thân, thật ra trong bụng mẫu thân con có đệ đệ hoặc muội muội, ban đêm con ngủ xấu tính, nhỡ khiến mẫu thân bị thương thì làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Bổn Bổn đảo qua đảo lại một vòng, trừng mắt nhìn vào lòng Phó Nhiêu: “Con có đệ đệ, muội muội rồi ạ?”

“Đúng vậy...” Vẻ mặt Hoàng đế ôn hoà hơn chút.

Bổn Bổn nhoẻn miệng cười, lại muốn nhào vào lòng Phó Nhiêu.

Hoàng đế sợ tới mức không kịp mang giày, lập tức tiến lên, nhanh tay ôm con lại: “Tiểu tổ tông à, con kiềm chế chút đi, cha nói với con bao nhiêu lần rồi, không được lỗ mãng...”

Bổn Bổn lại trượt khỏi vòng tay của Hoàng đế như cá chạch, hì hì chạy tới bên cạnh Phó Nhiêu, lúc này cô bé cũng không lỗ mãng như trước đó, mà cẩn thận dụi đầu vào n.g.ự.c mẹ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ cằm Phó Nhiêu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, có đệ đệ rồi, mẹ còn thương Bổn Bổn không?”

Vành mắt Phó Nhiêu cay cay, nàng thơm lên trán cô bé: “Sao lại không thương Bổn Bổn chứ? Bổn Bổn vĩnh viễn là khúc ruột trong lòng mẹ... khúc ruột trong lòng.”

Đứa bé này đi theo nàng chịu quá nhiều khổ cực, vào lúc nàng khó khăn nhất, đều có Bổn Bổn bầu bạn bên nàng, chung quy nàng vẫn thương yêu nữ nhi này nhiều hơn.

Bất kể sau này nàng có sinh mấy đứa con đi chăng nữa, cũng không ai qua Bổn Bổn.

Phó Nhiêu thơm lên trán con, lại thơm gò má và sống mũi của con, cuối cùng nghiêng mặt hôn cằm cô bé.

Việc Bổn Bổn thích nhất là được Phó Nhiêu thơm như thế, cô bé cười tươi như hoa, nhanh nhẹn cởi vớ rồi leo lên sạp.

“Mẹ, vậy Bổn Bổn phải bảo vệ mẫu thân và đệ đệ...”

Cô bé ôm bụng Phó Nhiêu, đôi mắt nho nhỏ nhìn về phía Hoàng đế: “Không cho phụ thân chạm vào mẫu thân...”

Hoàng đế: “...”

Một đêm này, Bổn Bổn ngủ ở giữa hai người, đôi tay Hoàng đế nâng chân nữ nhi, sợ con đá Phó Nhiêu.

Cả đêm ngủ trong nơm nớp lo sợ, hôm sau chàng tỉnh giấc trông có vẻ hơi mệt, đến khi cung nhân ôm Bổn Bổn xuống giường, chàng liền ôm Phó Nhiêu không chịu buông tay.

Nhắm mắt hôn lên tóc nàng, oán giận nói: “Dù nàng chưa mang thai thì cũng nên để Bổn Bổn ngủ một mình, sao con bé dám giành nàng với trẫm được...”

Phó Nhiêu nghe vậy dở khóc dở cười, đẩy cánh tay chàng ra: “Bệ hạ, chàng đã quên năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi à? Chàng còn chấp nhất với con hả?”

Sao nam nhân này càng lớn càng xấu tính thế nhỉ?

Quả nhiên, Hoàng đế tức giận hừ mấy tiếng, nhét nàng vào lòng: “Trẫm không cho bất cứ người nào cướp nàng, không ai được phép, kể cả đứa bé trong bụng nàng cũng không được.”

Càng nói càng kỳ cục.

Phó Nhiêu lúc nào cũng quan tâm con cái hơn chàng, Hoàng đế hơi ghen tuông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-242.html.]

Thấy đôi mắt hạnh của nàng m.ô.n.g lung, chàng không cầm lòng nổi cởi xiêm y nàng ra, hôn môi hồi lâu.

Vào cung mấy tháng nay, Phó Nhiêu được mọi người chiều chuộng, kính trọng, cung đình mỗi người một chức, trong cung ít người, tính nàng lại tiết kiệm nên cung vụ cũng không bận rộn lắm, hàng ngày ma ma chưởng sự và thái giám các nơi đều phải tới điện Khôn Ninh bẩm báo quy trình, có lúc Tôn Chiêu ở bên cạnh giúp đỡ bẩm báo, có lúc cũng nhờ nàng quyết định vài chủ kiến, mọi việc đều có điều lệ, nàng cũng không cần tốn sức.

Thật ra, ở trong cung thoải mái hơn ở Phó gia biết bao nhiêu. Nhưng con người ở đây không phải đều được vạn sự như ý.

So với năm mang thai Bổn Bổn, lần mang thai này có thể nói là nàng chịu không ít khổ cực.

Hai ngày đầu ăn uống, ngủ nghỉ coi như vẫn ổn, sau đó nàng nôn đến nỗi tối tăm mặt mũi, bất kể là ăn món gì cũng nôn ra hết, nôn từ sáng đến tối, nôn mãi không dứt.

Hoàng đế trông thấy mà đau trong lòng, dứt khoát chuyển chính vụ đến điện Khôn Ninh, vừa xử lý chính vụ vừa ở cạnh nàng, sau đó chàng cũng bó tay, đành phải gọi Chu Hành Xuân ở nhà tới hoàng cung kê thuốc cho Phó Nhiêu.

Chu Hành Xuân đúng là diệu thủ hồi xuân, kê cho Phó Nhiêu ba đơn thuốc, sau khi uống xong biểu hiện nôn nghén đã đỡ hơn nhiều.

Một khi Hoàng hậu mang thai, các đại thần lập tức linh hoạt sắp xếp phi tử hầu hạ cho Hoàng đế.

Không biết vị đại thần nào vừa mới nổi hứng đã bị Hoàng đế lôi ra ngoài phạt trượng.

Lần này không ai dám lên tiếng.

Có người lén nghị luận rằng, chẳng lẽ Hoàng hậu hay đố kỵ không cho Hoàng đế nạp phi?

Chứ không nam nhân nào mà chẳng muốn tam thê tứ thiếp, huống chi trước đây Hoàng đế cũng đâu phải không có cung phi.

Dần dà, những lời đồn này truyền đến tai Trịnh thị, thậm chí còn có một vài người đến nhà, khuyến khích Trịnh thị bảo bà vào cung dạy bảo Hoàng hậu.

Trịnh thị lạnh lùng liếc nhìn những phụ nhân trưng diện xinh đẹp kia, ai ai cũng là phu nhân danh môn thế gia, chẳng biết trong đầu họ nghĩ gì.

Mặc dù Trịnh thị cổ hủ nhưng cũng không ngốc, Phó Nhiêu làm Hoàng hậu, rất nhiều thế gia trông thấy cũng ghen tị trong lòng, đều ước gì đưa nữ nhi nhà mình vào cung tranh sủng.

Phó gia không có căn cơ vững chắc, chẳng qua lúc trước được hợp về từ đường đại phòng là cũng vì chuyện lập hậu nên thanh danh mới dễ nghe hơn chút, đại phòng với lục phòng ít nhiều vẫn có xa lạ. Vốn nữ nhi đã không có chỗ dựa, bà còn định ngu xuẩn giúp đỡ người khác đưa phi tử vào cung cho nữ nhi ấm ức ư?

Trịnh thị xuất thân từ chốn thôn quê, không hiểu biết nhiều, nhưng chính bởi điều đó nên bà nói chuyện, làm việc cũng không phải kiêng dè như họ.

“Các phu nhân có điều không biết, khi đó chính bệ hạ đích thân đến cửa Phó gia dạm hỏi với bà già này, lúc đó già này đã nói rõ, nếu muốn cưới nữ nhi nhà ta, đầu tiên phải được cưới hỏi đàng hoàng, tiếp theo, còn không được nạp thiếp, bệ hạ đã hứa hẹn, thế nên ta mới bằng lòng gả nữ nhi vào cung làm hậu, nếu không, tiểu môn tiểu hộ Phó gia ta cũng không trèo nổi vào hoàng tộc, nhỡ một ngày nào đó bệ hạ ghét bỏ Nhiêu Nhi thì đưa nàng về nhà là được.”

Đây cũng là lời thật lòng của Trịnh thị, làm nhạc mẫu của vị Hoàng đế này, bà nơm nớp lo sợ suốt ngày, đón tới tiễn đi đã mệt mỏi vô cùng.

Còn không thoải mái và vui vẻ bằng cuộc sống trước đây nữa là.

Loading...