SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-03-25 14:55:17
Lượt xem: 47
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay với đôi mắt sáng ngời.
Mảnh mai, nhỏ nhắn, nhìn thấy mà đau lòng.
“Không cần phải đứng lên, tới đây, mẫu hậu xem mạch cho con nào...” Trước tiên Phó Nhiêu giữ lấy nàng, thuận tay bắt mạch cổ tay nàng.
Tam Công chúa ngoan ngoãn, không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Nhiêu với ánh mắt đầy biết ơn.
Căn phòng này tràn ngập hương thuốc, nàng ngủ ở đây, cảm thấy an tâm thư thái.
Tam Công chúa không khỏi lại có chút dựa dẫm vào Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng, sau đó lại ra lệnh cho dược đồng sắc thuốc cho Tam Công chúa.
“Con cảm thấy thế nào? Bụng còn đau không?” Phó Nhiêu dịu dàng hỏi nàng.
Tam Công chúa thấy khóe mắt cay cay, cố ngăn dòng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không đau nữa rồi... Nương nương, nhi thần có thể ở lại đây với người vài ngày không... nhi thần thích ở đây lắm...”
Nàng không muốn quay về cung Mẫn Nghiên, không muốn ngày nào cũng thấp thỏm sợ bị mẫu phi mắng mỏ, càng sợ bị bắt làm đủ thứ.
Tam Công chúa rơi nước mắt lã chã, mắt long lanh nhìn Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu còn chưa kịp đáp lời thì thấy Bổn Bổn nhảy vào, giật tay Phó Nhiêu ra khỏi tay Tam Công chúa, ôm vào lòng, trừng mắt nói.
“Đây là mẹ ta, ngươi không được ăn vạ mẹ ta, tìm mẹ của ngươi đi!”
Bổn Bổn nói xong, quay lưng lại, ôm Phó Nhiêu không cho nàng thân thiết với Tam Công chúa.
Phó Nhiêu dở khóc dở cười, nhìn Tam Công chúa, lại thấy Tam Công chúa áy náy nhìn Bổn Bổn.
“Bổn Bổn, ngày đó là ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi, lát nữa ta sẽ làm cho ngươi một con diều có được không?”
Bổn Bổn kê cằm trên vai Phó Nhiêu hừ mấy tiếng, không thèm để ý tới nàng.
Tam Công chúa yếu ớt chớp chớp mắt, cười khổ: “Vậy ta làm cho ngươi hai con? Một con bướm, một con chuồn chuồn, được chứ?”
Bổn Bổn im lặng, ngoảnh đầu cau mày nhìn nàng, khí thế hỏi: “Không lừa ta chứ?”
“Trước mặt mẫu hậu, ta lừa ngươi kiểu gì?”
“Được!” Bổn Bổn rời khỏi vòng tay của Phó Nhiêu, trả tay Phó Nhiêu lại: “Vậy ta cho ngươi mượn mẫu thân một ngày, chờ ngươi hết bệnh, ngươi phải về!”
Gần đây Bổn Bổn cực kỳ đau đầu, tại sao trong hậu cung, hết người này đến người khác đều giành mẫu thân.
Trước kia là phụ thân giành, giờ đến cả nương nương và tỷ tỷ khác cũng giành.
Thật tức quá đi thôi! Ở ngoài cung vẫn hơn!
Tam Công chúa chậm rãi gật đầu, lại nở một nụ cười run rẩy với Phó Nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-236.html.]
Cung nữ hầu hạ Tam Công chúa kể với Phó Nhiêu rằng trước đó, để tranh sủng, Liễu tần thường sai Tam Công chúa giả ốm để dụ Hoàng đế đến thăm, do đó Tam Công chúa vừa yêu vừa hận mẫu thân, sinh ra ít nhiều oán hận.
Sau giờ Ngọ, Liễu tần gắng gượng cơ thể đến thăm nữ nhi, lại bất chấp đau đớn, quỳ xuống xin lỗi Phó Nhiêu.
“Nương nương đã cứu Anh Nhi tức là cứu mạng thần thiếp, sau này thần thiếp tuyệt không dám có ý đồ gì nữa, mong nương nương đừng so đo tính toán với thần thiếp, tha thứ cho thần thiếp…”
Phó Nhiêu thấy thái độ thật lòng xin lỗi của nàng ta, cũng không so đo nữa: “Ngươi cứ về cung dưỡng thương, trước tiên Tam Công chúa sẽ ở đây với ta hai ngày, đợi khỏi bệnh ngươi hãy tới đón nàng về. Bệ hạ đã tức giận với ngươi đến cực điểm rồi, hi vọng sau này ngươi sẽ hết lòng chăm sóc hài tử, chớ gây thêm chuyện phiền toái nữa, nếu không thì không ai bảo vệ được ngươi đâu.”
“Thần thiếp lĩnh mệnh.”
Tam Công chúa dưỡng bệnh hai ngày tại điện Khôn Ninh thì đã khỏi hẳn, chơi với Bổn Bổn suốt ngày không chịu về cung Mẫn Nghiên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua mấy tháng, mấy tháng này, các cung phi vui vẻ hòa thuận, ngày nào cũng vui như trẩy hội.
Phó Nhiêu đối đãi với mọi người rất chân thành, các phi tần cũng mất hẳn ý định tranh đấu, cả ngày không phải làm đồ ăn thì cũng thêu thùa, hoặc là nấu trà hoa, nghiên cứu phương pháp dưỡng sinh, hoặc là đùa giỡn với ba đứa trẻ.
Thê thiếp hòa thuận, đáng ra Hoàng đế nên vui mừng, nhưng chàng chẳng thấy vui chút nào, cả ngày các phi tử đều tụ tập lại một chỗ chơi bài, đến nỗi vị Hoàng đế này cảm thấy mình có phần vướng víu, bị trói tay trói chân, không dám tới hậu cung.
Ban ngày, Hoàng đế tự nhốt mình trong Ngự thư phòng xử lý chính sự, tới tối lại chui vào ổ chăn của Phó Nhiêu, cày cuốc miệt mài.
Lần ân ái không ít, nhưng Phó Nhiêu vẫn mãi không có thai.
Vụ án Lý gia sau nhiều tháng điều tra, thẩm vấn thì tất cả đã sáng tỏ.
Đáng g.i.ế.c thì giết, đáng đày ải thì đày ải, đáng tống ngục thì tống ngục, triều đình trải qua một lần thanh trừng lớn, đổi mới hoàn toàn diện mạo.
Dưới sự cứu giúp của các bề tôi, chung quy cũng giữ được cho Lý Huân một chút hy vọng sống.
Một đêm khuya, Hoàng đế triệu Lý Huân vào Ngự thư phòng, ném cho hắn một huyền thiết lệnh.
“Trên người ngươi có khí khái của lão gia tử, trẫm rất thích và cũng không muốn để uổng phí tài năng của ngươi. Những năm gần đây, ngươi không cần ở lại kinh thành, hãy đến Nam Hải Tuyền Châu, thay trẫm chỉnh đốn hải vận, mở rộng tuyến đường hải vận về phía nam, đợi đến khi công thành danh toại rồi hãy hồi kinh.”
Đây là lệnh cho Lý Huân mai danh ẩn tích đến Tuyền Châu chỉnh đốn phòng thủ trên biển, những năm gần đây, hải vận mới phát triển, các thế gia Giang Nam dính líu đến việc này, lợi ích phức tạp khó rõ, hải vận thực sự là một miếng thịt béo bở, đương nhiên Hoàng đế muốn giữ miếng thịt béo bở này trong tay triều đình chứ không muốn bị các thế gia chia cắt.
Lý Huân tiếp chỉ, quỳ xuống đất dập đầu: “Thần tạ hoàng thượng long ân”. Vừa nói vừa cất huyền thiết lệnh vào trong người.
Quân vương lại căn dặn kỹ lưỡng hắn phải làm thế nào, gặp khó khăn thì quyết định ra sao, nếu gặp chuyện gấp cần liên lạc với Cẩm Y vệ địa phương, Lý Huân ghi nhớ hết thảy.
Lý gia bị tịch thu, Lý Huân ở biệt viện mình mua.
Đêm đó trở về phủ, Lý Huân thu dọn hành lý, cử một người theo hầu báo tin cho Tạ Tương, không thông báo cho ai khác bên ngoài, một người một ngựa, đeo hành lý mang theo bóng đêm một mình đi về phía nam.
Nhất mạch Lý gia đã xử lý xong, tiếp theo là Công chúa Bình Khang và Tam Hoàng tử.
Lý tần nhờ d.a.o găm của Lý lão gia tử mà thoát chết.