SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:59:17
Lượt xem: 64
Nhất thời chán nản, không nên bị Liễu quý tần khiêu khích mà chống lại nàng.
Nhưng mệnh lệnh của Hoàng hậu, không thể không theo.
Đoạn Tiệp Dư do dự đứng dậy, chậm rãi tiến lên thi lễ với Phó Nhiêu.
Cung nhân lập tức sắp xếp chỗ ngồi đối diện Phó Nhiêu, lại bố trí một tiểu án, Đoạn Tiệp Dư cười cứng ngắc rồi ngồi xuống, đặt khuỷu tay lên tiểu án.
Phó Nhiêu ung dung đặt ngón tay lên cổ tay nàng ta, chăm chú nghe mạch.
Đoạn Tiệp Dư lặng lẽ liếc sắc mặt Phó Nhiêu, thấy sắc mặt nàng lúc đầu coi như bình tĩnh, nhưng sau đó nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm, Đoạn Tiệp Dư không khỏi luống cuống: “Nương nương, chẳng lẽ, thần thiếp có bệnh?”
Phó Nhiêu không nhìn nàng mà chỉ tập trung nói: “Ngươi quả thật có bệnh, lại đây, đổi tay khác.”
Đoạn Tiệp Dư lúc này ngoan ngoãn nghiêng người, vội vàng xắn tay áo kia lên, đặt lên tiểu án.
Phó Nhiêu tiếp tục nghe mạch.
Trong đại điện yên tĩnh như không có người, chúng phi đều nhìn chằm chằm bàn tay Phó Nhiêu không chớp mắt, thấy thần sắc
Phó Nhiêu nghiêm túc, không khỏi sinh ra vài phần kính trọng.
Một lúc lâu sau, Phó Nhiêu buông tay ra, lạnh lùng liếc nhìn Đoạn Tiệp Dư.
Đoạn Tiệp Dư lúc này đã run rẩy, thành thật quỳ gối trước mặt Phó Nhiêu: “Nương nương, thân thể thần thiếp làm sao vậy?”
Phó Nhiêu thở dài nói: “Thầy thuốc chữa bệnh, đầu tiên là tín nhiệm, nếu ngươi không tin ta thì dù ta nói cho ngươi biết chẩn trị như thế nào, ngươi cũng sẽ không nghe, bổn cung truyền thái y giúp ngươi.”
Trái tim Đoạn Tiệp Dư như ngã vào hầm băng. Nàng ta là bị bệnh nặng sao?
Nào còn có dáng vẻ kiêu căng vừa rồi, nàng ta thất hồn lạc phách trở về chỗ ngồi.
Trần Dung Hoa cẩn thận đứng dậy, xoắn khăn tay hỏi: “Nương nương, thần thiếp tin tưởng y thuật của người, người có thể giúp thần thiếp xem một chút không?”
Phó Nhiêu bật cười: “Cũng tốt, tỷ muội chúng ta ngồi không thì không thú vị, bổn cung sẽ lưu lại y án và bắt mạch cho các ngươi, ngươi tiến lên đây.”
Trần Dung Hoa mang theo vài phần thấp thỏm, cười cười ngồi xuống phía trước.
Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng ta, giây lát sau, bảo nàng ta há miệng, nhìn rêu lưỡi nàng ta rồi cau mày mắng:
“Dung Hoa tham ăn, có chứng nóng ẩm, ngoại thực trong hư,mặc dù không có bệnh nặng, nhưng dần dà cơ thể sẽ trở nên lười biếng, không có sức, cũng ngủ không yên...”
“Đúng đúng đúng, nương nương nói đúng, thần thiếp quả thật ngủ không ngon, cả ngày lười biếng không muốn động...”
“Ừ, bổn cung viết cho ngươi một phương thuốc, trước bữa tối ngươi đến lấy.”
“Thần thiếp đa tạ ân điển của nương nương.”
Trần Dung Hoa vừa mới đi xuống, Khấu Tiệp Dư đánh bạo, vung tay áo tiến lên, sợ hãi nói: “Nương nương, người cũng bắt mạch cho thần thiếp…”
Những nữ nhân này ở trong hậu cung cũng đã lâu, tuổi càng cao càng dễ mắc bệnh, địa vị lại không cao, nếu không phải bệnh nặng thì cũng không dám tùy tiện mời thái y. Nếu có Hoàng hậu giỏi y thuật thì rất tuyệt.
Khấu Tiệp Dư đi ngang qua Ngu phi thì cười toe toét với Ngu phi. Nhờ có Ngu phi dạy, nàng ta nhất định nghe theo Hoàng hậu như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Không nói đến lai lịch của Phó Nhiêu, chỉ riêng thân phận Hoàng hậu của nàng, đã có thể quyết định sinh tử của tất cả mọi người đang ngồi ở đây.
Phó Nhiêu lại bắt mạch cho nàng ta, bắt mạch xong sắc mặt rất khó coi, lại nhìn mạch m.á.u tay của nàng ta, muốn nói lại thôi, nhìn Khấu Tiệp Dư.
Khấu Tiệp Dư bị vẻ mặt này của nàng làm cho nơm nớp lo sợ,nước mắt cũng sắp chảy xuống: “Nương nương, thần thiếp chẳng lẽ là bệnh nan y...”
Phó Nhiêu gật đầu thật mạnh: “Quả thật là bệnh nan y!”
Khấu Tiệp Dư trượt người xuống, nước mắt lưng tròng túm lấy góc áo Phó Nhiêu, run rẩy một lúc lâu, khóc nói: “Nương nương hãy cứu thần, thần không muốn chết, thần ở trong cung này rất tốt, có ăn có uống, vô ưu vô lự, nhà mẹ đẻ thần chỉ còn lại có ca ca. Nếu thần trở về nhà, ca ca và tẩu tẩu không chừng sẽ chà đạp thần. Trước mắt thần là thân phận cung phi, bệ hạ đối với chúng thần cực kỳ hào phóng, phân lệ đủ đầy. Bọn họ một năm vào cung thăm một lần, thần còn có thể ban thưởng cho bọn họ một chút, ít ra vẫn còn chút thể diện...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-231.html.]
Khấu Tiệp Dư nói năng lộn xộn.
Phó Nhiêu nghe vậy mặt lộ vẻ đồng tình, khó trách nàng ta không chịu xuất cung, hóa ra trong nhà đã suy tàn.
“Ngươi đừng nóng vội, ngươi tuy là bệnh nan y, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng...”
“A?” Khấu Tiệp Dư lập tức thu hồi vẻ xám xịt, vội vàng quỳ thẳng người: “Nương nương, bệnh của thần còn có thể cứu chữa sao?” Đôi mắt trông mong nhìn Phó Nhiêu, giống như Phó Nhiêu có thể quyết định sinh tử của nàng ta.
“Ta hỏi ngươi, thường ngày ngươi khát nước, ăn nhiều, đi tiểu nhiều đúng không?”
Khấu Tiệp Dư sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút rồi lập tức gật mạnh đầu: “Quả thật là như thế.”
“Đây là chứng tiêu khát…” Phó Nhiêu tỉ mỉ nói với nàng ta, Khấu Tiệp Dư tỉnh tỉnh mê mê nghe, nước mắt rơi như mưa, gắt gao kéo ống tay áo Phó Nhiêu: “Nương nương, tính mạng thần thiếp nằm trong tay nương nương, chỉ cần nương nương chịu giúp đỡ thần thiếp điều trị, thần thiếp nguyện ý làm trâu làm ngựa cho nương nương.”
Phó Nhiêu vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta: “Yên tâm, bổn cung cũng cực kỳ tò mò với loại bệnh này, có bổn cung ở đây, mặc dù không thể giúp ngươi khỏi hẳn nhưng nhất định có thể bảo vệ ngươi, không lo.”
Khấu Tiệp Dư cảm động đến rơi nước mắt, lui ra.
Phó Nhiêu lại chẩn đoán cho Ngu phi, hỏi chút bệnh trạng:
“Ngươi thật ra không có bệnh nặng, chỉ là thân thể quá yếu, năm đó sinh Nhị Công chúa hẳn là chịu không ít đau khổ.”
Ngu phi cười khổ thu tay về: “Nương nương minh giám, năm đó xuất huyết nhiều, may mà có bàn tay thần diệu của Chu lão thái y cứu mạng thần thiếp, mấy năm nay tuy là cẩn thận chăm sóc sức khỏe nhưng ít nhiều vẫn có mầm bệnh.”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn sắc mặt Ngu phi nhưng nhìn không ra cái gì, có thể là do son phấn che lấp.
“Cũng không phải hoàn toàn không có cách, bổn cung giúp ngươi phối chút dược hoàn, điều trị chút thời gian thử xem.”
Ngu phi mừng rỡ, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Thần thiếp tạ ơn đại ân của nương nương.”
“Mau đứng lên.” Phó Nhiêu đích thân nâng nàng ấy dậy.
Người của phái Ngu phi cung kính với nàng, hiển nhiên là công lao của Ngu phi.
Ngu phi lui sang một bên.
Giữa chừng, Phó Nhiêu thấy mọi người uống xong rượu cúc liền gọi người dâng trà.
Nhưng mà lần này Phó Nhiêu lại dặn dò cẩn thận:
“Pha trà Nhân sâm cẩu kỷ cho Ngu phi, trà xanh Châm Nga Mi cho Khấu Tiệp Dư, Trần Dung Hoa uống trà Khư thấp, còn ba người Liễu Quý Tần… thì pha Vũ di sơn đại hồng bào mà Thượng nội đình ty tiến cống đi...”
Cung nhân lĩnh lệnh lui ra, Đoạn Tiệp Dư từ ghế con trượt xuống, năn nỉ nhìn Phó Nhiêu:
“Hoàng hậu nương nương, người vừa mới bắt mạch cho Khấu tỷ tỷ, thần thiếp nghe, triệu chứng kia cực giống của thần... Nương nương, hay là, người cũng cho thần thiếp uống trà xanh Nga Mi đi...”
Bộ dáng Đoạn Tiệp Dư vừa buồn cười vừa đáng thương.
Phó Nhiêu nhịn cười, lại thở dài nhìn nàng ta: “Ngươi quả thật cũng là chứng tiêu khát. Vậy thì cho lên trà xanh Nga Mi.” Câu sau là dặn dò cung nhân.
Đoạn Tiệp Dư nghe vậy sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn ngược, làm thế nào cũng không đứng vững, là cung nhân đỡ nàng ta ngồi lên.
Phó Nhiêu thầm nghĩ, phi tử của hậu cung này, cả ngày đa sầu đa cảm, ăn nhiều, ít vận động, tỷ lệ mắc chứng tiêu khát quả thật rất lớn.
Đoạn Tiệp Dư ngây ngốc một hồi, vẫn không tin được, khóc sướt mướt nói: “Nương nương, Khấu Tiệp Dư gầy quá, thần thiếp lại khá đẫy đà, chẳng lẽ cũng là chứng tiêu khát sao?”
Phó Nhiêu ung dung cười: “Ngươi không tin bổn cung, có thể đi mời thái y.”
Đoạn Tiệp Dư rơi lệ không nói lời nào nữa.
Phó Nhiêu không để ý tới nàng ta nữa mà đưa mắt nhìn Liễu quý tần và Tạ Chiêu Nghi.
“Liễu quý tần, tới phiên ngươi.”