SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:52:38
Lượt xem: 36
"Bốn chữ "tâm đầu ý hợp" đập thẳng vào trán trẫm, xoáy vào tim trẫm. Nước mắt trẫm tuôn ào ào, trẫm có tâm đầu ý hợp với nàng bao giờ đâu, chỉ toàn là trẫm đơn phương nhớ nàng, ép buộc nàng, nàng có hạnh phúc đâu? Có giữ lời đâu?"
"Sau khi đau đớn như thế, lòng trẫm lại hy vọng, có lẽ nàng e dè thân phận của trẫm, chứ không phải con người trẫm..." Nói đến đây, Hoàng đế lại cười khổ: "Lúc trẫm đến nhà nàng, chắc là mẫu thân nàng đã nhìn ra rồi. Lâu lắm rồi nàng không về, bà ấy bèn tưởng rằng nàng giấu bà ấy để bỏ trốn cùng trẫm... Hôm đó, bà ấy ôm Dương phu nhân khóc rất lâu."
"Sau đó trẫm xử lý phụ nhân kia, lo liệu chuyện này xong, trẫm bảo Hạ Du bước tới an ủi mẫu thân nàng, nói rằng nàng đang rong ruổi ngoài quận khác, vẫn rất khỏe mạnh..."
Chàng vươn tay vén tấm rèm, lộ ra một gương mặt tuyệt đẹp, đuôi mắt hồng hồng như sợi chỉ đỏ, ướt đẫm, ánh nước long lanh như con hồ ly bị giật mình sợ hãi, xinh đẹp và quyến rũ. Làn váy dài ôm trọn đường cong mềm mại hấp dẫn, trông nàng như con hồ ly đỏ mê ly.
Đôi mắt chàng đen láy và nóng bỏng, nhìn thẳng vào nàng: "Nàng cũng biết tại sao trẫm làm vậy mà?"
Hồ ly nhỏ đỏ mặt, lắc đầu với cặp mắt chờ mong.
Hoàng đế bật cười, tiếng cười trong trẻo như giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt, rớt xuống lòng bàn tay nàng, hơi ấm bao trùm, phủ lên chiếc cằm mịn màng của nàng, chàng khẽ bảo:
"Trẫm tìm dấu vết của nàng ở khắp nơi, nói chuyện với người khác về nàng thật ra là vì trẫm sợ trẫm sẽ quên nàng. Trẫm muốn mình luôn khắc ghi nàng trong tim, sợ rằng thời gian trôi qua, sẽ không còn ai nhớ trên đời này có vị nữ y hành y cứu người tên là Phó Nhiêu nữa..."
"Bệ hạ..." Nước mắt nóng hổi tràn khỏi mi, làn nước phản chiếu bóng hình chàng.
Phó Nhiêu cầm lấy tay chàng, từng chút nắm lấy và giữ chặt. Sau đó kéo chàng một cái.
Hoàng đế ngã ngay xuống giường, tựa đầu vào gối.
Phó Nhiêu vùi đầu trong lòng chàng, nỉ non nói: "Bệ hạ, Nhiêu Nhiêu xin lỗi ngài..."
Hoàng đế vuốt ve lưng nàng, dịu dàng hỏi: "Trẫm cũng thấy nàng nên xin lỗi trẫm, thế nàng phải bồi thường cho trẫm thế nào đây?"
Phó Nhiêu nghe thế thì đầu óc quay cuồng, đôi mắt hạnh đỏ au sau khi khóc, trông như mắt hồ ly hẹp dài, yếu ớt động lòng người. Nàng nhìn chàng, dỗi hờn hỏi:
"Bệ hạ, ý ngài là sao?"
Hoàng đế chột dạ đỏ cả hai tai, nhưng mặt lại bình thản hỏi: "Ma ma giáo dưỡng còn dạy Hoàng hậu gì nữa? Có thể cho trẫm biết không?"
Phó Nhiêu dịch người ra, chậm chạp đẩy tay chàng: "Bệ hạ, ngài cố gì hả?"
"Làm gì có?!" Hoàng đế nghiêm túc bảo: "Sao trẫm soạn ra thứ đó ngay được?"
Mặt Phó Nhiêu sa sầm, xem ra là không trốn được rồi...
Nàng mím môi, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi chậm chạp trèo lên...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-228.html.]
...
"Bệ hạ, thiếp gả cho ngài thật ư?"
"Tất nhiên rồi, nàng là Hoàng hậu của trẫm, là thê thử của trẫm... Ưm..."
"Bệ hạ... Ngài có thể đừng đụng vào nữ nhân khác không... Nhiêu Nhi không muốn..."
"Trẫm... có mình Nhiêu Nhiêu là đủ rồi..."
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của chàng, Phó Nhiêu thấy chẳng vui...
Hoàng đế hít sâu, chịu đựng nỗi khó chịu, kiềm chế hỏi: "Hoàng hậu, chẳng phải có mười kỹ thuật toàn năng à? Ma ma dạy nàng thế nào? Chỉ có thế thôi sao?"
"Bệ hạ..." Phó Nhiêu sắp khóc tới nơi, giọng điệu ghét bỏ của chàng là sao đây? Lòng hăng hái không chịu thua của Phó Nhiêu bùng lên...
Lát sau, gương mặt của Hoàng đế căng cứng, đáy mắt đen ngòm như xoáy nước sâu. Chàng vỗ nàng, thở dài:
"Nàng xuống dưới đi..."
Bầu trời trong xanh, tia nắng ban mai trải dài, dung mạo xinh đẹp lười biếng của Phó Nhiêu đắm chìm trong ánh sáng vàng nhạt.
Bị ánh sáng chiếu đến híp mắt, thuận tay khẽ động, nàng chạm phải một lồng n.g.ự.c vững chãi.
Theo bản năng mở mắt ra.
Hoàng đế cười vui vẻ nhìn nàng, giơ tay vuốt ve mái tóc rối loạn tản ra ở thái dương của nàng, thấy đôi mắt hạnh của nàng mờ mịt, ngốc như mèo con, dịu dàng nói: “Nha đầu lười biếng, còn muốn ngủ sao?”
Phó Nhiêu bĩu môi, miễn cưỡng mở mí mắt, cọ cọ vào lòng chàng, rúc vào dưới cánh tay chàng: “Bệ hạ, để thần thiếp ngủ thêm một lát…”
Lời còn chưa dứt, nghĩ tới hôm nay phi tần tiếp kiến, ngày mai ngoại phi sẽ vào cung tiếp kiến, nàng nào có thời gian rảnh rỗi ngủ nướng?
Lại mở mắt ra, giãy dụa muốn rời giường:
“Mặt trời đã lên cao, chúng phi tần chắc hẳn đang chờ…” Phó Nhiêu luống cuống tay chân.
Hoàng đế giơ tay ấn nàng vào trong ngực:
“Gấp cái gì, trẫm đã truyền chỉ, một canh giờ nữa lại đến thỉnh an.”
Hai má Phó Nhiêu thoạt nhiên nóng lên, chợt từ từ dâng lên một chút xấu hổ: “Bệ hạ, ngài thật lòng muốn để cho thần thiếp bị người ta chê cười đúng không? Đại hôn ngày đầu đã ngủ nướng, chúng phi chẳng lẽ lại không quở trách thần thiếp?”
Hoàng đế sột soạt buông hoàng trướng xuống, đưa tay đặt ở cánh môi nàng: “Cho các nàng ấy một trăm lá gan cũng không dám nói lung tung, thân phận hiện tại của nàng là gì? Ai có thể nói gì nàng? Nhiêu Nhiêu, nàng tuy là Hoàng hậu, nhưng trẫm không muốn quy củ hoàng gia trói buộc nàng, nàng gả tới đây, phải coi nơi này là nhà, ở nhà tự nhiên thoải mái thế nào chẳng được…”