SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:44:19
Lượt xem: 61
Sau khi về kinh thành, nhà Phó Nhiêu được nhập lại vào gia phả Phó thị. Phó Khôn mang linh bài của tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân vào từ đường tổ tiên Phó thị.
Tuy Phó Khôn không so đo, thậm chí còn không thích liên quan đến đại phòng của Phó Gia. Nhưng khi bình tâm ngẫm lại, quay về từ đường Phó thị là di nguyện của tổ phụ và tổ mẫu, đặc biệt là khi tổ mẫu gả vào Phó gia mà chưa từng được Phó gia thừa nhận. Bây giờ được con cháu của Phó gia danh chính ngôn thuận cúng bái, thế thì có thể nhắm mắt nơi chín suối rồi.
Phó Nhiêu và Phó Đình Lan là huynh muội cùng thế hệ, khi sắp xếp lại, Phó Nhiêu trở thành đích nữ của thế hệ này của Phó gia. Phó Đình Lan trả lại toàn bộ gia sản mà đại phòng từng âm thầm chiếm lúc trước và còn bồi thường cho nàng, y hoàn toàn khác
với Phó Đình Ngọc, khó lòng chê trách được.
Ngày nào Phó trạch cũng đầy khách, Phó Đình Lan lo Trịnh thị không quen quản lý việc nhà nên gọi thê tử sang Phó gia giúp đỡ.
Phó Nhiêu từng gặp Chu thị, cực kỳ rạng rỡ và ôn hòa, làm việc chu đáo và cẩn trọng.
Phó Nhiêu cũng không từ chối, nàng giao việc lặt vặt trong nhà cho nàng ấy.
Trịnh thị bèn tập trung chuẩn bị quần áo cho Phó Nhiêu, bà căng thẳng ba ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên. Đó cũng là lần đầu tiên Chu thị quán xuyến chuyện xuất giá cho Hoàng hậu, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo lắng, sợ phạm lỗi sẽ bị hoàng gia trách phạt.
Cũng may Tôn Chiêu đến Phó gia trước một ngày, kiểm tra cách thức trang trí và nghi thức cho ngày đại hôn ngày mai cùng Chu thị và Trịnh thị.
Đêm đó, ngoài người trong khuê các thì ai cũng thức trắng đêm.
Phó Nhiêu ngủ rất ngon, sáng sớm khoảng giờ Thìn, nàng thức giấc bởi âm thanh trò chuyện nho nhỏ ngoài sân. Nàng mở mắt, ánh dương nhàn nhạt chiếu qua song cửa, nàng ngồi dậy.
Chắc tối qua khô nóng nên nàng đổ hết mồ hôi, thức giấc là thấy người dinh dính.
Cung nhân nghe thấy động tĩnh thì vội vén rèm đi vào, ai ai cũng vui mừng, khe khẽ thốt lời chúc phúc.
Từ khi Phó Nhiêu về nhà, kẻ hầu người hạ đều do Hoàng đế phái đến. Theo ý của Hoàng đế thì Phó gia không có hạ nhân nào biết hầu hạ cả, còn có một nha đầu hay để Phó Nhiêu bận lòng nữa. Nha đầu này không phải ai khác, chính là Đào Nhi.
Mấy lần Đào Nhi định giành việc để làm nhưng chẳng thể nhúng tay vào được, cuối cùng chỉ đành dựa vào rèm châu quan sát thôi.
Ma ma nội đình giúp Phó Nhiêu tắm rửa, dâng hương rồi vào khuê phòng thay quần áo. Các công việc này tốn hẳn một canh giờ liền.
Phó Nhiêu ngồi trước bàn trang điểm, xoa chiếc bụng đói rồi âm thầm chớp mắt với Đào Nhi. Đào Nhi hiểu ý ngay, bèn vội vén rèm, vòng ra sau phòng.
Theo quy định thì cả ngày nay Phó Nhiêu không được ăn gì.
Nhưng bản thân là y giả, Phó Nhiêu hiểu rõ bữa sáng quan trọng thế nào, huống chi hôm nay nàng còn phải đội mũ phượng nặng mấy cân để nhận lễ của quần thần trong triều. Nếu không ăn gì thì sợ là sẽ ngất giữa đường mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-222.html.]
Không bao lâu sau, Đào Nhi bưng hộp đồ ăn vào.
Lão ma ma kia ngửi thấy mùi thì nhăn mặt, liên tục ra hiệu bằng mắt cho Đào Nhi. Tiếc là Đào Nhi giả ngơ, ôm hộp đồ ăn trong lòng, thi thoảng xắn một miếng điểm tâm, đi vòng quanh Phó Nhiêu, nhân lúc lão ma ma chưa chuẩn bị gì thì đút vào miệng
Phó Nhiêu.
Ma ma quản lý được Phó Nhiêu chứ không kiểm soát được Đào Nhi.
Khi bà ấy cúi người tìm chiếc trâm vàng trên bàn trang điểm, quay lại là thấy Phó Nhiêu ăn điểm tâm đầy miệng, ngại ngùng cười với bà ấy. Ma ma bực bội đi tìm Đào Nhi, Đào Nhi chẳng né tránh gì, lưu loát đút miếng sủi cảo trong suốt vào miệng ma ma luôn:
"Được rồi, ma ma bưng bê cả ngày mà không mệt à. Ta vừa nghe thấy bụng ma ma cũng kêu rồn rột vì đói đó. Đừng trợn mắt nhìn nữa, ăn đi..."
Ma ma bị đút cho một miếng sủi cảo, nhả ra không được mà ăn cũng không xong.
Hai má phồng lên, dáng vẻ ấy trông khá mắc cười. Cả đám cung tì che mặt cười khẽ.
Ma ma tức giận, nhưng cuối cùng không chống lại được chiếc bụng, vẫn nhẫn nhịn nuốt sủi cảo xuống.
Đào Nhi đắc chí nhìn Phó Nhiêu cười, rồi không thèm kiêng dè gì nữa. Lúc Phó Nhiêu trang điểm xong là nàng ấy đã đút cho toàn bộ hạ nhân trong phòng ăn no rồi.
Khi no bụng, người cũng có thần sắc hơn, từng đợt cười đùa truyền ra từ hỉ phòng.
Nhà Phó gia mở cửa nhiều lần, hành lang dài nối tiếp nhau, giăng đèn kết hoa khắp nơi. Từ trong ra ngoài, người tới người lui cũng vô cùng trật tự.
Lúc đầu Phó Nhiêu ở tiểu trúc Thính Hương, được trang hoàng như một tú lâu (*). Buổi trưa, đội lễ nghi trong triều đến Phó phủ, sứ giả phụng chỉ đón dâu là Lễ bộ thị lang Khúc Ninh. Khúc Ninh dẫn một nhóm quan viên vào Phó phủ, đọc chiếu thư đón dâu và trao mũ phượng khăn choàng cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu quỳ xuống nhận thiên ân.
(*) Tú lâu là nơi các tiểu thư ngày xưa thêu thùa.
Cung nhân vào trong hầu Phó Nhiêu mặc lễ phục và đợi giờ lành.
Của hồi môn đã được chuyển đến cung Khôn Ninh hai ngày trước ngày đại hôn.
Lễ đại hôn của đế hậu rất phức tập với nghi lễ long trọng. Trong đó có một đoạn được chú ý là khi Phó Nhiêu xuất giá đến điện Phụng Thiên, dọc đường đi phải có cáo mệnh ngoại mệnh phụ đỡ kiệu hoặc dẫn đường.
Với các gia đình mà nói, việc đưa Hoàng hậu nhập cung là vinh dự của toàn gia tộc, với các vị phu nhân thì là thể diện to lớn.