SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 216
Cập nhật lúc: 2025-03-25 10:30:17
Lượt xem: 56
Hôm nay đế vương đặt câu hỏi trước mặt mọi người, thực tế là chẳng còn đường xoay chuyển nữa, cứ giằng co như vậy thì cũng không phải là cách.
Liễu Khâm có địa vị lớn trong Nội Các thủ phụ, thành thạo trong việc nhìn mặt đoán ý và ứng phó linh hoạt.
Lão nghĩ ngợi nhanh chóng rồi chợt nảy ra một ý, lão cười bảo: "Vậy phải xem là bệ hạ định nạp phi hay là lập hậu ạ."
Hoàng đế chắc chắn không để Phó Nhiêu là Hoàng hậu, lão hỏi vậy cũng xem như là cho Hoàng đế một bậc thang đi xuống.
Lão chỉ chưa nói thẳng ra rằng để Phó cô nương vào cung làm phi là uổng phí nhân tài thôi.
Hoàng đế hít sâu một hơi, ngửa cổ nhìn lên trên, khi bình tĩnh lại, chàng gằn từng chữ:
"Đương nhiên là trẫm lập hậu rồi."
Chân Liễu Khâm mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, lão hoảng hốt quỳ dưới gót Hoàng đế, không dám ngẩng đầu.
Hàn Huyền cũng ngơ ngác một hồi, đáy mắt lộ vẻ suy tư. Lần này, tất cả mọi người đều hiểu.
Hoàng đế đặc biệt xem trọng Phó Khôn, lại năm lần bảy lượt chống lưng cho Phó Nhiêu. Từ Gia muốn nạp Phó Nhiêu làm thiếp thì bị đánh gãy chân rồi tước luôn tư cách Trạng Nguyên... Bao nghi ngờ trong quá khứ đều được giải đáp ngay lúc này, mấy nữ quyến che miệng kinh ngạc, mấy người từng quở trách Phó Nhiêu đều toát mồ hôi đầy trán.
Hoàng đế nhìn lướt một vòng, ánh mắt vẫn dừng trên người Trình Khang. Chỉ cần thuyết phục được Trình Khang thôi, Hàn Huyền không chịu được áp lực, còn Liễu Khâm luôn làm theo lệnh của chàng.
Chàng lạnh lùng nhìn Trình Khang: "Trình Khang, khanh vừa nói muốn trẫm chọn một vị hôn phu cho Phó Nhiêu, gia thế chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nhân phẩm và phải biết thương nàng ấy... Khanh thấy trẫm không đủ nhân phẩm hay là không biết thương người?"
Trình Khang bị Hoàng đế hỏi đến độ dở khóc dở cười, không ngờ hôm nay ông lại gây họa. Ông xoa trán, căng da đầu đáp: "Tất nhiên là mọi thứ của bệ hạ đều hoàn hảo... Chỉ là lão thần thấy Phó cô nương hành y cứu người, nếu gả vào nhà bình thường thì vẫn có thể nhậm chức Thái y..." Ông chưa kịp nói hết câu thì bỗng im bặt.
Hoàng đế là thiên tử, nữ nhân mà thiên tử xem trọng, ai dám cưới nữa?!
Cũng không thể để Phó Nhiêu góa bụa cả đời được. Trình Khang trầm ngâm.
Hoàng đế bực dọc: "Nàng là Hoàng hậu nhưng vẫn có thể phụ trách việc ở Thái Y viện. Có thêm thân phận này, nàng cũng có thể thực hiện các chính sách y tế tốt hơn, trẫm cản trở tương lai của nàng ấy kiểu gì?"
Gương mặt Hạ Du sáng rỡ.
Trình Khang không còn gì để thưa.
Một hồi lâu cũng chẳng có ai hó hé gì trong lều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-216.html.]
Hoàng đế nhìn qua một lượt, khiếp sợ thì nhiều chứ mừng vui chẳng có bao nhiêu, chàng lại chau mày.
"Sao thế? Một đám các khanh vừa mới khen nàng ấy như tiên nữ, giờ lại không thấy hé răng là sao?"
Lúc trước không cho Phó Nhiêu nhập cung là tiếc cho một cô nương tài năng.
Bây giờ không hó hé gì là vì không vui khi Phó Nhiêu làm Hoàng hậu.
Mấy cô nương trạc tuổi nhà các quan lại thì càng không vui.
Chỉ là, ngay cả Trình Khang cũng gặp rắc rối, ai dám ló đầu lên nữa?
Bọn họ ầm ĩ muốn Hoàng đế tứ hôn cho Phó Nhiêu, không ngờ rằng đế vương mặt dày lại ban nàng cho chính bản thân mình chứ!
Tạ Tương thấy lửa giận cũng dần nguôi ngoai thì bước lên dẫn đầu, âm thanh vang như ngọc: "Thần cho rằng Huyện chúa được trọng vọng, phẩm tính đoan trang, dịu dàng thục đức, lại có xuất thân danh giá, là lựa chọn hoàn hảo cho ngôi vị Hoàng hậu ạ."
Thông chính sử Dương Thanh Hà đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng bước ra khỏi đám người, cười nói: "Thần tán thành!"
Liễu Khâm dần tỉnh táo, nhớ đến tình huống ở tiệc cưới Tạ Tương năm đó, e là Hoàng đế đã có ý định lập Phó Nhiêu làm hậu từ trước rồi, ai ngăn cản được? Ai dám ngăn cản tức là không cần đầu nữa.
Nếu đã không thể ngăn cản được thì chi bằng để lại cho mình chút điềm lành, lão dứt khoát thưa: "Thần cũng tán thành!"
Hàn Huyền nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhận ra e là hôm nay ông ấy đã rơi vào bẫy của Hoàng đế. Ông ấy thầm cười khổ, gật đầu nói: "Thần cũng cho rằng Huyện chúa công cao đức hậu, có phong thái của quốc mẫu ạ!"
Lão thần có tiếng tăm vang dội nhất của Nội Các đã lên tiếng, làm gì có ai ngu ngốc đến mức không đồng tình?
Tất cả quan lại đều quỳ xuống, âm thanh vang như tiếng chuông đồng:
"Chúng thần cho rằng Phó cô nương công cao đức hậu, là lựa chọn hoàn hảo cho vị trí quốc mẫu."
Vẻ mặt của Hoàng đế trông vẫn ung dung, nhưng lại lặng lẽ nhếch môi.
May là hôm trước chàng tràn trề tâm huyết nên đã kêu người mang chiếu lập hậu năm đó đến.
Không ngờ hôm nay trời xui đất khiến thế nào lại gặp được cơ hội tốt nhất.
Phó Nhiêu vừa lập công lớn, đúng ngay lúc người người ca ngợi công đức của nàng.
Nỗi kinh hãi vẫn còn và việc thoát c.h.ế.t trong gang tấc khiến mọi người đều vô cùng biết ơn nàng.