SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:47:25
Lượt xem: 47
Những lời sau đó, hắn không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều biết đó là hậu quả nặng cỡ nào.
Trong chốc lát, những thanh âm lạnh lẽo trong trướng vang lên liên tiếp không ngừng, hơn trăm ánh mắt sắc lẹm nhìn vào Lý Duy Trung.
Lý Duy Trung lơ đễnh, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
“Sau đó, bệ hạ đột nhiên tới Thông Châu, Tạ Tương từng bước ép sát, thần nghĩ, dứt khoát đã đ.â.m lao thì phải theo lao, một lần g.i.ế.c hết các người… Đáng tiếc, cuối cùng bị bệ hạ phát hiện ra manh mối, thần không cách nào thoát thân... Làm sao ngờ được khí bùn ao vẫn rò rỉ ra như cũ nhưng lại còn có tên nghịch tử kia…” Lý Duy Trung nói tới đây, miệng trào lên một vệt m.á.u tanh, kịch liệt ho khan vài tiếng.
Tạ Tương lạnh lùng liếc hắn: “Khí bùn ao một khi bị rò rỉ nhất định sẽ có thể lần ra manh mối và tìm ra lối đi bí mật, những người đó làm sao có thể giữ được bí mật? Lý Duy Trung ngươi thật sự là đang vọng tưởng.”
Lý Duy Trung nhắm mắt lại, lau đờm trên khóe môi, quay mặt sang một bên:
“Chuyện đã đến nước này, thần không có gì để nói, bệ hạ muốn làm gì thì làm đi...”
“Hỗn xược!” Trình Khang người đứng gần hắn nhất tức đến lông mày run rẩy, hít một hơi giận dữ, chỉ vào mặt hắn: “Chuyện tới nước này, ngươi còn không hối hận?”
“Nếu bệ hạ không phát hiện ra âm mưu xấu xa của ngươi thì ngươi sẽ g.i.ế.c bao nhiêu người? Ở đây có ai mà không phải là rường cột của đất nước, huống chi ngươi còn muốn g.i.ế.c hại đương kim Hoàng tử, thậm chí là mưu hại thiên tử, ngươi quả thực… quả thực bị điên rồi!”
Trình Khang tức giận đến nước miếng bay tứ tung, lại chỉ vào Lý phu nhân cùng Lý gia Tam tiểu thư đang quỳ gối ở một bên.
“Ngươi nhìn xem, kia chính là thê nữ của ngươi, ngay cả mạng của bọn họ ngươi cũng không cần, ngươi rốt cuộc là có thể nhẫn tâm đến mức nào…”
Lý Duy Trung đứng lặng một chút, cuối cùng đau khổ nhắm mắt lại. Hắn kỳ thật đã sắp xếp ám vệ để bảo vệ an toàn cho bọn họ, có điều bây giờ nói những thứ này cũng là vô dụng.
Trình Khang bi phẫn đan xen, xoay người, hướng về phía Hoàng đế thỉnh lệnh:
“Bệ hạ, thần thân là Tả đô Ngự sử, không thể tra ra gian kế của Lý Duy Trung, là thất trách, thần xin tước đoạt hầu tước, tháo mũ quan xuống, nhưng Lý Duy Trung lòng lang dạ sói, quyết không thể bỏ qua, kính xin bệ hạ tru di cửu tộc để răn đe!”
Trình Khang vừa dứt lời, bốn bề không tiếng động. Hoàng đế nhắm mắt, cau mày.
Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm nhíu mày trước, liếc mắt nhìn Hoàng đế, cân nhắc nói:
“Lão Ngự sử, Lý Duy Trung tội đáng c.h.ế.t vạn lần, gia tộc của hắn cũng nên bị tru di, những điều này thần không có ý kiến gì, nhưng Lý lão gia tử chính là công thần năm đó cùng bệ hạ vào sinh ra tử, lại từng cứu tính mạng bệ hạ, nếu có thể, thần mong rằng bệ hạ cho Lý lão gia tử lưu lại một tia hương khói.” Lão có ý muốn cứu Lý Huân, đứa nhỏ Lý Huân kia vẫn là đáng tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-213.html.]
Trình Khang im lặng, dần dần bình tĩnh lại, trầm ngâm nói: “Nhà họ Lý có thể giữ lại một phần con cháu làm người thừa kế, nhưng không được để lại hậu duệ trực hệ nào của nhà họ Lý.”
Liễu Khâm ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt hướng về phía Hoàng đế.
Hoàng đế đã giữ ngai vàng nhiều năm, lại là người chinh chiến sát phạt, lòng dạ tuyệt đối không mềm yếu, chàng suy nghĩ một chút, liền quyết đoán nói:
“Trần Chương, bắt giam toàn bộ Lý gia. Trình Khang, ngươi dẫn đầu tam ti hội thẩm, điều tra rõ ràng triệt để vụ án này và phe Lý thị, sau đó xử trí theo luật, luật pháp như thế nào, liền làm theo như thế.”
Chàng nói xong, chỉ thấy Tạ Tương vẫn quỳ không nhúc nhích, lần nữa dập đầu nói: “Bệ hạ, thần có việc khởi tấu.”
Hoàng đế gần như đoán được y muốn nói gì, lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chuyện gì?”
Tạ Tương liếc mắt nhìn Lý Huân trong góc, thấy con ngươi hắn đen như mực, đặc sệt, dù thế nào thì cũng không phai đi được.
Y cất cao giọng nói: “Bệ hạ, Lý Huân tuy là con trai của tội thần nhưng hắn có công, lại dụ được phạm nhân nói ra chân tướng sự tình, thân chính, tâm trung. Thần to gan xin bệ hạ tha cho hắn một mạng… để hắn hương khói cho Lý lão gia tử.”
Liễu Khâm thấy vị Thiết diện Bồ tát Tạ Tương này đang nói thay cho Lý Huân thì trong lòng lão hơi sáng lên, vội vàng nói:
“Bệ hạ, Lý Huân đã là thủ cáo, như vậy theo luật, liền có thể miễn chết, kính xin bệ hạ khai ân...”
“Xin bệ hạ khai ân...” Cũng có mấy vị đại thần liêm khiết quỳ xuống thay Lý Huân xin lệnh.
Nhưng, đại đa số quan viên còn chưa lên tiếng, chỉ vì kế này của Lý Duy Trung quá mức ác độc, nếu không phải Hoàng đế bày mưu nghĩ kế, nếu không phải Phó Nhiêu trước đó phát hiện, bọn họ sợ là đã tan thành tro bụi.
Họ không thể đồng cảm với Lý Huân.
Hoàng đế đặt hai tay lên đầu gối, im lặng một lát, nói: “Trẫm vừa hạ chỉ, trước tiên điều tra rõ ràng vụ án, về phần xử trí như thế nào, theo luật mà định.”
Theo luật, Lý Huân phải chết, nhưng bởi vì hắn là người tố cáo nên có thể miễn chết.
Người thông minh sẽ biết Hoàng đế đã âm thầm giải vây, đến lúc đó lại thay Lý Huân tìm chút công huân, có lẽ có thể cứu hắn một mạng.
Vũ lâm vệ Trần Chương, giải người của Lý gia cùng những quan viên liên quan khác đi.
Âm thanh thưa thớt một hồi lâu sau mới dừng lại, bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có vài cô nương cúi đầu thấp giọng nói cái gì đó, dường như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về Phó Nhiêu.
Sau khi xem xong "Pháo hoa", nàng liền quay về xe ngựa thay y phục, là Tôn Chiêu chuẩn bị cho nàng, nói là Hoàng đế dặn nàng thay, nàng nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng chàng mà mặc bộ này.