SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:41:55
Lượt xem: 56

Hoàng đế xem xong lời khai vô cùng hài lòng, chỉ là nghe được Tạ Tương nói, ánh mắt nặng nề nhìn qua.

Cảm nhận được sự nghi ngờ và tức giận của Hoàng đế, Tạ Tương lập tức nhào quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, thần vô năng, vẫn chưa mở được bí mật của thuyền rồng, là Lý Huân lấy thân phận trưởng tử của Lý gia, xúi giục phạm nhân thú tội, từ đó mới định được tội của Lý Duy Trung, bệ hạ, thần không làm tròn trách nhiệm, xin ngài trị tội.”

Sắc mặt Hoàng đế có vài phần khó coi, sau lại lộ ra một chút phức tạp, im lặng nói: “Chuyện giữa ngươi và Lý Huân, trẫm sẽ xử lý sau.”

“Lý Duy Trung, còn muốn ngụy biện sao?”

Cổ họng Lý Duy Trung cuộn lên, đáy mắt thoáng hiện vẻ không cam lòng, cúi rạp xuống ngước mắt nhìn chàng, giọng nói khàn khàn sền sệt:

“Ngài phát hiện ra có gì đó không ổn từ khi nào?”

“Là khi ngươi đưa danh sách đoàn tùy giá đó lên.” Hoàng đế thuận miệng trả lời, thanh thản búng tro bụi trên đầu gối, im lặng nhìn hắn.

“Tùy giá hoàng thân được liệt vào hàng thứ nhất, không có Tam Hoàng tử trẫm cũng không thấy lạ, Tam Hoàng tử tuổi còn nhỏ, không đến tham gia cũng được.”

“Nhưng Bình Khang Công chúa của trẫm vốn là người thích xem náo nhiệt, lần này Công chúa lại không đòi đến Thông Châu, trẫm liền nghi hoặc... Ba năm rưỡi trước, trẫm cấm túc Công chúa, Công chúa còn dám cả gan âm thầm đi trước, ba năm này, Công chúa coi như thành thật, trẫm cũng không phạt Công chúa, vậy vì sao không đến?”

“Ngươi rốt cuộc vẫn nhớ Công chúa là cháu gái, nên ngươi đã nghĩ cách giữ Công chúa ở lại kinh thành.”

“Về phần những quan chức khác không đi cùng, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy phần lớn đều là người nhà họ Lý, Lý Duy Trung, nhiều năm như vậy trẫm không thị triều nên ngươi xem trẫm là kẻ ngốc phải không?”

Khóe môi Lý Duy Trung giật giật, răng môi cắn ra một vệt máu, mắt nhìn chằm chằm hư không trước mặt, thật lâu không nói gì.

Không phải hắn coi Hoàng đế là kẻ ngốc mà là những năm nay bản thân hắn quyền cao chức trọng, coi là đế vương đã nản lòng thoái chí như mặt trời sắp lặn nên mới dựa đà vào đó mà bành trướng.

“Vụ án long cốt gãy là do ngươi cố ý gây ra, ngươi đoán thời gian không kịp nên triều thần chắc chắn sẽ dùng thuyền ngươi tạo ba năm trước, nhưng ngươi không ngờ tới, trẫm đã đề phòng ngươi, sẽ không để cho ngươi dắt mũi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-212.html.]

Lý Duy Trung không cho phép quan viên của mình đi cùng, bởi vì ở đây nhất định có chút nguy hiểm, nguy hiểm này hẳn không phải là ám sát, đầu độc hay tai nạn nào đó.

Chàng một mặt ám chỉ Hàn Huyền giả bệnh, giữ Lý Duy Trung ở bên cạnh không cho hắn tiếp cận Đại Hoàng tử, cũng không cho hắn rời khỏi bên người, cứ như vậy, Lý Duy Trung sợ đe dọa đến tính mạng của mình nên tuyệt đối sẽ không làm xằng bậy.

Một mặt chàng âm thầm điều tra chiếc thuyền rồng kia của Lý Duy Trung, nhưng đáng tiếc, kể cả là ám vệ, giám sát, Tôn Chiêu hay là Cẩm Y vệ, không ai tra ra nửa tia manh mối. Hoàng đế thật sự nghĩ không ra Lý Duy Trung có thể làm cái gì, cho nên để cẩn thận, chàng cho hai chiếc thuyền cũ tạo thành liên thuyền, điều chỉnh vị trí đàn tế, không cho người nào tới gần ngự thuyền.

Cho đến khi Phó Nhiêu phát hiện tầng dưới chót của ngự thuyền có khí bùn ao, chàng lập tức sơ tán đám người lên bờ, sau khi thương lượng, chàng quyết định kích nổ khí bùn ao để giảm thiểu rủi ro.

Khí bùn ao mặc dù không nhiều lắm nhưng hành động này của Phó Nhiêu vẫn cứu mạng hơn mười thủy thủ và thợ thủ công.

Nghĩ tới Phó Nhiêu và Bổn Bổn thiếu chút nữa xảy ra chuyện, Hoàng đế vô cùng tức giận, hận không thể tự tay bóp c.h.ế.t Lý Duy Trung.

Nhưng nếu không phải do Bổn Bổn chạy loạn thì Phó Nhiêu có lẽ sẽ không phát hiện được khí bùn ao, ít nhiều sẽ xảy ra một ít thương vong, hơn nữa, khi chàng tế lễ mà xảy ra thương vong thì thanh danh của chàng sẽ bị tổn thương rất lớn.

Khí bùn ao rò rỉ được các thợ thủ công cho nổ làm pháo hoa cống nạp, không những không gây tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng đế mà còn tạo nên một màn trình diễn đáng kinh ngạc cho người dân Thông Châu cùng quan quyến.

“Bây giờ ngươi nói cho trẫm biết, khí bùn ao kia là ở đâu ra?”

Lý Duy Trung nhắm mắt lại nhất thời giống như một ông già, chậm rãi nhếch lên đôi môi nứt nẻ:

“Ba năm trước, thần phụng mệnh nạo vét kênh đào, trong một đêm, một chiếc thuyền nhỏ ở đoạn phía nam sông Thông Châu đột nhiên nổ tung, ban đầu thần cũng không để ý tới nhưng người c.h.ế.t vừa vặn là một quan lại, bất đắc dĩ phải phái người điều tra. Sau đó, họ phát hiện ra nơi tàu neo đậu chính là nơi rác thải của Thông Châu rò rỉ ra ngoài, dưới lòng đất có mùi lạ, tên quan kia cùng lúc đó mang theo vài ả đào đang ăn ở trên thuyền, ngày đó khí bùn ao vô cùng đậm đặc, khi gặp lửa thì chợt nổ tung, thần nhớ rất rõ chuyện này…”

Hoàng đế híp híp mắt, khó trách người của chàng lại tra không ra manh mối.

“Về sau thế cục trong triều không rõ ràng, thần nhớ tới chuyện này, nếu có thể thành sự, nhất định là thần không biết quỷ không hay. Thần nghĩ rằng bệ hạ văn trị võ công, không ai sánh bằng, liền âm thầm sắp xếp người thuyết phục triều thần dâng thư phong thiền. Thần hiểu được tính tình bệ hạ chắc chắn không phải là kẻ lãng phí tiền bạc và nhân mạng, nhất định sẽ noi gương tiên hoàng ở trên thuyền rồng Thông Châu tế Thái Sơn.”

“Sau đó ngài hạ chỉ lệnh cho Đại Hoàng tử đi thay, thần chỉ cảm thấy đây là cơ hội lớn, thần lặng lẽ mở khí bùn ao bị phong cấm năm đó ra, lại sửa một đường ống kéo dài tới bến đò, bởi vậy, chỉ cần thuyền rồng đi qua đoạn này, bất kể là đến nơi nào, thần đều có cách làm cho nó nổ tung.”

“Đại Hoàng tử mà c.h.ế.t thì Tam điện hạ sẽ chính là Thái tử.”

“Mùng bốn tháng tư long cốt đứt đoạn, thứ nhất là để kiểm tra tay nghề, thứ hai là mượn cơ hội để triều thần đổi thuyền rồng, tráng lệ nhất ở khu vực kênh đào chính là chiếc thuyền khổng lồ mà thần đã đặt đóng, mà chiếc thuyền rồng này đã bị người của thần âm thầm động tay động chân, người không biết chuyện, bất luận như thế nào cũng tra không ra manh mối, đây là nguyên nhân mà thần dám làm. Thần chỉ cần cho người lặn xuống nước, mò đến cái đường ống kia, mở van cửa ra, chờ khí bùn ao đủ nồng, sau đó lại bố trí tử sĩ ở trên long cốt, bùm…”

Loading...