SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:37:30
Lượt xem: 54
Chẳng lẽ Lý Duy Trung thật sự có phương án dự phòng?
Đúng lúc trán y dày đặc mồ hôi lạnh, dự định xoay người lại đi thẩm vấn thì thấy một bóng người đi tới cửa lao ngục.
Cách một cánh cửa sắt, ánh mắt hai người giao nhau. Tạ Tương nhíu nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Trước đó không lâu Lý Huân được điều nhiệm làm Lang trung Hình bộ, dựa theo điều lệ, hắn có quyền hỏi đến việc này, nhưng việc này liên lụy đến Lý gia, Lý Huân nên tránh hiềm nghi.
Hắn tới đây làm gì?
Đáy mắt Lý Huân đầy tơ máu, hốc mắt cũng hơi lõm xuống, hoàn toàn không còn phong thái đệ nhất công tử kinh thành ngày xưa.
Hắn lời ít ý nhiều: “Để ta thẩm vấn.”
Tạ Tương nhướng mày, khuôn mặt trắng bệch hiện ra vài phần trào phúng: “Lý công tử, ngươi chẳng lẽ là nói đùa? Ngươi là trưởng tử của Lý Duy Trung, vụ án ta đang xét xử lại có liên quan trực tiếp đến hắn ta mà ngươi tới thẩm vấn? Là muốn giải quyết rõ ràng vụ án của cha ngươi hay là muốn nhân cơ hội này để g.i.ế.c người diệt khẩu?”
Lý Huân không muốn cãi nhau với y, lo lắng nói: “Phụ thân ta đã tẩu hỏa nhập ma, ông ấy nhất định là âm thầm bố trí cái gì đó, thời gian này ta đi tới Thông Châu, tra hỏi chung quanh, đều không tra ra manh mối, sau đó ta lại nghĩ, ngày đó ông ấy nghe thấy thuyền Thông Châu long cốt đứt đoạn, không hoảng hốt mà ngược lại vui mừng, ta liền cảm thấy nghi hoặc, những thương nhân buôn gỗ kia có lợi ích liên lụy với ông ấy, ông ấy không lo sẽ dẫn lửa thiêu thân sao?”
“Ông ấy bình tĩnh làm ta hoài nghi, mà theo ta được biết, thủ phạm của vụ án làm long cốt gãy đoạn đang ở trong tay ngươi, ta nghĩ, để ta đến thẩm vấn có lẽ có thể cạy mở được bí mật của ông ấy.”
Tạ Tương im lặng, thần sắc phức tạp nói: “Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?”
“Dựa vào việc ta xuất hiện ở chỗ này…” Lý Huân mệt mỏi đẩy cửa sắt ra, lảo đảo vịn tường mà vào.
Tạ Tương cụp mắt, thấy dưới chân hắn dường như có m.á.u chảy ra, trong lòng cả kinh, y cắn răng, khó khăn nhìn Lý Huân:
“Lý Huân, ngươi phải biết rằng, hôm nay ta cho ngươi vào có thể sẽ hủy hoại Ngự sử…”
“Ta hi vọng, ngươi đừng làm cho ta thất vọng…” Tạ Tương nhìn sâu vào hắn.
Lý Huân là con trai trưởng của Lý Duy Trung, những người này nhất định cho rằng Lý Huân tới cứu bọn họ, có lẽ có thể làm cho bọn họ buông lỏng phòng bị, từ đó cạy mở một ít cơ mật cũng nên.
Vì ngăn cản người điên cuồng kia làm hại triều đình và dân chúng.
Hai người đàn ông này, sẵn sàng vì điều này mà đánh đổi tương lai của mình, thậm chí cả mạng sống của gia đình mình.
Lý Huân nhìn y một cái, không nói, kéo chân bị thương từng bước từng bước đi về phía phòng giam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-210.html.]
Tạ Tương nhìn thân ảnh hơi có chút tiêu điều của hắn, nhắm mắt lại, giơ tay, ý bảo thị vệ cho hắn đi vào.
Hai mươi lăm phút sau, một tiếng nổ lớn xảy ra bên trong phòng giam.
Tạ Tương cả kinh vội vàng chạy lên phía trước, đã thấy Lý Huân đỏ bừng vọt ra, không để ý tới đau nhức trên đùi, thở dốc, nhìn Tạ Tương:
“Mau, mau lên thuyền rồng cứu người!”
Tạ Tương dặn dò thị vệ nhấc Lý Huân lên, hai người cùng lên ngựa, đón lấy tháng năm chim hót hoa thơm, mỗi người một ngựa chở ánh chiều tà, phi như bay về phía thuyền rồng.
Mặt trời chiều rực rỡ như máu, ánh mắt Lý Huân đỏ bừng. Hắn chưa bao giờ ngờ được phụ thân hắn lại to gan như vậy.
Phụ thân hắn âm thầm sửa một đường ống ở trong con kênh, trong đường ống có một loại gọi là khí bùn ao, kéo dài tới chỗ đậu thuyền rồng, một khi khí tức lan tràn toàn bộ thuyền rồng, chỉ cần có một ngọn lửa, toàn bộ thuyền rồng sẽ nổ tung...
Đó chính là thảm án nhân gian, Tu La Địa Ngục.
Mẫu thân của hắn, muội muội của hắn còn ở trên thuyền rồng, bản thân Lý Duy Trung chắc cũng ở trên thuyền rồng...
Lý Huân không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Lý Duy Trung tiếc mạng, cầu nguyện Hoàng đế nhìn ra mánh khóe của Lý Duy Trung, giữ hắn ở bên người và sơ tán tất cả quan viên nữ quyến.
Đây chính là toàn bộ triều đình, toàn bộ quyền quý Đại Tấn đều hội tụ ở đây.
Lý Huân không dám nghĩ, một khi nổ tung, sẽ có hậu quả như thế nào... Hắn hận, hận mình vẫn giấu diếm hi vọng với Lý Duy Trung, không thể sớm lừa được thông tin của phạm nhân.
Hoàng đế, Đại Hoàng tử, bá quan, người mẫu thân hay nói liên miên cằn nhằn của hắn, muội muội xảo quyệt ương ngạnh của hắn, còn có… nữ nhân trải qua sinh tử, mấy lần cứu dân chúng gặp nguy nan…
Vừa nghĩ tới những khuôn mặt tươi sáng kia có lẽ sẽ mất đi trong vụ nổ đó, Lý Huân đau lòng như cắt, hận không thể chắp cánh bay lên thuyền rồng, hận không thể...
Đột nhiên, bến đò thông sông phía trước dâng ra một vệt khói lửa, ngay sau đó một tiếng nổ ầm ầm nổ tung, thiếu chút nữa chấn phá màng nhĩ của hắn.
Tạ Tương và Lý Huân gần như hoảng sợ ngã khỏi ngựa, răng môi chảy máu, đôi mắt nứt ra.
Hai người dường như là bất động, chật vật, cứng ngắc, lòng như tro tàn nhìn chằm chằm cửa sông phía trước.
Chỉ thấy nơi đó, những ngọn lửa rực rỡ đầy màu sắc, giống như pháo hoa, nở rộ sáng chói giữa không trung, lại giống tấm ảnh phồn hoa, treo ở toàn bộ phía Đông nơi chân trời.
Một cô bé xinh xắn đáng yêu đang nhảy lên nhảy xuống, ngữ khí vô cùng vui sướng chỉ vào pháo hoa:
“Đẹp quá, đẹp quá... Nương, so với pháo của Vân ca ca còn đẹp hơn...”