SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:37:28
Lượt xem: 54
Thuyền có Chánh điện, Nội điện, Đông tây điện, ba thuyền có tổng cộng một trăm gian, tất cả đều được trang trí bằng bột đỏ, trang sức Chu Thúy, lại điểm thêm Lưu Phương, Vũ Bảo, Chu Ti, điêu khắc vô cùng tráng lệ.
Tầng dưới cùng, bố trí nội giám và thủy thủ, có mười sợi dây lụa đen lớn được căng ra hai bên bờ và dùng sức người kéo đi.
Đầu giờ ngọ, Hoàng đế đích thân dẫn đại thần các bộ lên thuyền, các nữ quyến vốn muốn vào thuyền du ngoạn, chẳng biết vì sao, đều bị nội giám ngăn cản, nói đợi tế tự kết thúc, sau giờ ngọ hoặc ban đêm có thể đi du ngoạn, các cô nương trẻ tuổi trong lòng tò mò, nhưng cũng đành phải từ bỏ.
Lý Duy Trung đến trễ nhất trong nhóm đại thần, dù là như thế, hai ngày nay hắn cũng bận trước bận sau, cùng mấy vị trung khu triều thần thương nghị triều sự, nhưng trên mặt không lộ ra nửa tia dấu hiệu nào.
Sáng hôm qua, Hoàng đế cùng triều thần thương nghị, do chàng đích thân chủ tế, Đại Hoàng tử, Hàn Huyền cùng Liễu Khâm bồi tế, nhưng sáng sớm hôm nay, Hàn Huyền đột nhiên miệng nôn trôn tháo, Hoàng đế ngay lập tức cho Lý Duy Trung bồi tế, Lý Duy Trung do dự một chút nhưng cũng đành phải đáp ứng.
Mà Hàn Huyền thân là Thái phủ của Lễ bộ Thượng thư, việc tế tự hôm nay chính là trách nhiệm của Lễ bộ, ông ấy bỏ qua bệnh tật của mình, ngồi xe ngựa đi tới thuyền rồng, trong duy trướng của ông, người ra vào không dứt.
Đúng giờ ngọ, Hoàng đế cùng ba người đi tới Đan Tê phía đông thuyền bắt đầu tế tự, lễ hiệu vang lên, pháo hoa cùng phóng, Đại Hoàng tử đích thân đọc một bài ca tụng công huân của Hoàng đế, mấy vị đại thần phía sau đem mười hai vương miện tượng trưng cho đế vương văn trị võ công trình lên Hoàng đế, Hoàng đế từ chối, đại thần lại dâng lên, cứ như thế nhiều lần, Hoàng đế mới nhận, quần thần chúc mừng.
Hai canh giờ sau, diễn ra yến tiệc buổi trưa và khai đường nghị sự, Hoàng đế giữ Lý Duy Trung ở bên người, Lý Duy Trung dần dần đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng đế hiển nhiên là hoài nghi hắn, hoặc là đã nhìn ra mưu đồ của hắn, hắn phải nghĩ biện pháp thoát thân, nếu không thì chuyện hôm nay khó mà thành.
Sau bữa trưa, các nữ quyến lại không kiềm chế được mà nhao nhao xông tới bến đò, ồn ào muốn lên thuyền rồng du ngoạn.
Nội thị không còn cách nào, đành phải xin chỉ thị của Hoàng đế.
Hoàng đế liếc Lý Duy Trung trước mặt, thấy mặt hắn lộ vẻ xám xịt, vẻ mặt mệt mỏi, nghĩ là hắn đã biết mưu đồ của mình bị bại lộ, đã không còn hy vọng thành công, liền cho phép nữ quyến lên thuyền, nhưng âm thầm dặn dò, không cho phép người nào tới gần chiếc thuyền đế vương chính giữa.
Trong thời gian Hoàng đế tế tự, không để ý tới Bổn Bổn, Bổn Bổn nghịch ngợm, lại từng là một đứa trẻ bò lăn trên núi, làm sao mà Công chúa bình thường trong cung có thể so sánh được, rất nhanh liền khiến nội thị đầu óc choáng váng, nàng thoát khỏi sự giám sát của nội thị, lặng lẽ lên thuyền rồng.
Bổn Bổn như con thỏ nhỏ xuyên qua thuyền, chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng.
Nội thị gấp đến độ không chịu được, lo lắng đứa nhỏ gặp chuyện không may, sai một đám người đi tìm Bổn Bổn, lại sai một người nhanh chóng đem việc này báo cho Phó Nhiêu. Phó Nhiêu không ngờ Bổn Bổn to gan như thế, nàng tức giận, lập tức bỏ lại công việc trong tay, vội vàng lên thuyền tìm nữ nhi.
Phó Nhiêu cũng biết tính cách của hài tử mà nàng tự mình giáo dưỡng, Phó Nhiêu mang theo một gã cung tỳ cùng một gã nội thị, đi tới tầng dưới cùng tìm Bổn Bổn.
Vân Cốc Chủ của Dược Vương Cốc Miêu Cương có một đứa cháu độc tôn, lớn hơn Bổn Bổn năm tuổi, khi Bổn Bổn một tuổi gần như lúc nào cũng chơi cùng, sau đó Bổn Bổn theo nàng rời núi, vị Vân thiếu gia kia cũng thường xuyên thông qua đội buôn dược của Vân gia mà tiện thể mang đồ chơi cho Bổn Bổn, Vân thiếu gia khéo tay, tự mình điêu khắc các loại đồ chơi, trong đó có thuyền điêu khắc bằng trúc.
Bổn Bổn mặc dù gần hai năm không gặp vị Vân ca ca này, nhưng trong lòng ấn tượng cực kỳ sâu sắc, bé từng đem thuyền mà Vân thiếu gia chế tác tháo ra sau đó lắp lại từng mảnh một, duy chỉ có long cốt dưới đáy khoang thuyền là làm bé hao tâm tổn trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-209.html.]
Bé nhất định là đi xuống tầng dưới cùng.
Phó Nhiêu quả nhiên tìm được Bổn Bổn ở tầng dưới cùng của ngự thuyền. Ngự thuyền không cho người lên, nhưng tầng dưới chót vẫn có thủy thủ và thợ thủ công.
Đứa nhỏ ghé vào trục giữa đáy thuyền chơi đùa tò mò đến mức trò chuyện với một người đàn ông trung niên có hai chỏm râu.
“Bá bá, đây là cái gì vậy?”
“Đây là mộng thuyền…” Lỗ Chi Dự lần đầu tiên thấy đứa trẻ thông minh như vậy, Chỉ cho Bổn Bổn về cấu tạo của mộng một cách đơn giản và dễ dàng.
Phó Nhiêu thấy thế, cũng không vội quấy rầy mà đứng ở bên cạnh chờ. Trong khoảng thời gian này, nàng liếc nhìn xung quanh vài lần, đột nhiên ngửi thấy một mùi hăng nồng, nàng cực kỳ nhạy cảm với mùi hương.
Mùi này nàng đã từng ngửi qua, nhất định đã ngửi qua, một cảm giác nguy hiểm ập đến.
Đến khi nhớ tới là cái gì, đáy mắt Phó Nhiêu hiện ra nỗi hoảng sợ cực lớn.
...
Trong một cung điện ngầm ở góc Tây Bắc của Thông Châu hành cung, Tạ Tương mệt mỏi nhận lấy cốc trà lạnh mà thị vệ đưa tới, nhấp một ngụm.
Xuyên qua một cửa sổ nhỏ hẹp, thoáng nhìn mặt trời nghiêng về phía Tây, y đã thẩm vấn một canh giờ, ngoại trừ thủy vận, rốt cuộc cũng không thẩm ra cái khác, y nhắm mắt, thở dài một hơi.
Một tháng này, y tới Thông Châu và Dương Châu, các nơi ven đường cũng từng lưu lại một chút, đại khái đã tra ra chi tiết về thủy vận, nhưng càng tra đáy lòng y càng ngày càng bất an.
Lý Duy Trung dường như trải một tấm lưới thật lớn, nếu Lý Duy Trung chỉ vì củng cố quyền thế của mình, y chỉ cần đem chứng cớ trình lên, Hoàng đế liền có thể phế bỏ chức vụ của hắn, cũng đem bè phái của hắn một lần bắt hết, nhưng nếu Lý Duy Trung còn có mưu đồ nào khác thì sao?
Những người này miệng lưỡi rất cứng rắn, không làm liên lụy chút nào đến Lý Duy Trung, luôn thừa nhận sai lầm của mình, Lý Duy Trung là một lão hồ ly, âm thầm lui tới, chỉ truyền miệng mà không bao giờ để lại phong ấn hay tài liệu gì. Chứng cứ hiện tại
trong tay y còn thiếu cái quan trọng nhất, nhưng cũng đủ để kéo Lý Duy Trung từ vị trí thứ phụ trong nội các xuống.
Thế nhưng, y luôn cảm thấy mình bỏ qua tin tức quan trọng gì đó.
Chờ một chút, y bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Đúng rồi, những người bị y bắt đến nơi này thẩm án lại quá bình tĩnh, dường như họ căn bản không quan tâm đến lỗi mà mình phạm phải.