SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 205
Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:30:30
Lượt xem: 31
Điện Càn Khôn xây giữa hành cung Thông Châu, dựa lưng vào núi, quan sát được cả hành cung. Thế núi cũng không cao, nhưng dài vài dặm, ngăn cách thành Thông Châu với kinh thành. Hướng Nam thuộc Thông Châu, hướng Bắc là trọng địa của kinh đô và
các vùng lân cận, vì vậy nó vừa hay nằm đối diện với dãy Kỳ Sơn ở phía Đông Nam kinh thành. Bởi thế khu vực rộng lớn ở giữa đều bị hoàng gia chiếm giữ, nhiều công xưởng liên kết với hoàng cung và người giám sát khí cụ các bộ đều chiếm cứ các đỉnh núi, tất cả được bày hết ở đây.
Dưới điện Càn Khôn có một lối đi bí mật xuyên qua núi, Hoàng đế thay bộ long bào đen tuyền, tay áo rộng phủ xuống, che đi bàn tay đang nắm tay Phó Nhiêu. Chàng âm thầm ngồi xe ngựa xuất cung cùng nàng qua lối đi bí mật, ra khỏi lối đi dài, xe ngựa lập
tức chạy về phía kinh thành.
Phó Nhiêu không hiểu chàng đang làm gì, vừa lên xe ngựa là nàng hỏi ngay: "Bệ hạ, chúng ta đi đâu đây?"
Hoàng đế lộ ra nụ cười bất lực, chàng đặt bàn tay mềm mại của nàng vào lòng bàn tay mình, khẽ khàng vỗ về: "Tới rồi nàng sẽ biết..."
Bí ẩn quá chừng.
Phó Nhiêu lặng lẽ quan sát biểu cảm của chàng, trông không có vẻ tự tin lắm, rốt cuộc chàng đang băn khoăn điều gì?
Quả thật là sắc mặt của Hoàng đế không tươi tỉnh lắm. Chàng vừa khó chịu vì có người thèm khát Phó Nhiêu, vừa lo sợ quà của mình quá tầm thường. Cô nương trẻ tuổi ấy mà, đa số toàn thích mấy món quà hào nhoáng thôi.
Hoàng đế nghĩ thầm, nếu không thành công thì khi quay về, chàng sẽ vẽ cho nàng một bức tranh, viết một tấm thư pháp...
Không được, không được! Phu thê Tạ Tương đã đưa rồi, chàng mà đưa nữa thì chẳng còn gì mới mẻ hết!
Tạ Tương cũng thật là, bình thường có phải người biết chơi chữ đâu, thế mà hôm nay lại văn vẻ. Chẳng phải Hoàng đế là chàng đây mới là người tặng thơ cho Phó Nhiêu à?! Sao y sĩ diện vậy.
Cưới được cô nương trẻ hơn mình mười mấy tuổi, chàng không thể không dỗ dành nàng, muốn thỏa mãn nàng.
Xe ngựa chầm chậm lên tới mặt đất, đi đến một nơi thanh vắng. Ánh dương ùa vào như chiếc rèm mỏng, soi rõ gương mặt tuấn tú của Hoàng đế.
Phó Nhiêu nhìn chàng đăm đăm, chàng tỳ tay lên bàn, hơi chau mày, đáy mắt như đang nghĩ suy gì đó.
Từ lời nói của chàng lúc ở điện, Phó Nhiêu đã đoán được suy nghĩ của chàng. Chắc là chàng thấy quà của mình không đủ ấn tượng với nàng nên mới bồn chồn thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-205.html.]
Lát nữa, cho dù chàng có mang cái gì ra thì nàng cũng phải khen không ngớt mới được.
Chàng bận trăm công nghìn việc, cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Nữ nhân trong cung ai cũng nghĩ nát óc để lấy lòng chàng, chỉ cần chàng có lòng là được rồi.
Bỗng dưng nàng không muốn chàng rầu rĩ nữa.
Phó Nhiêu dịch người sang, nhẹ nhàng chui vào lòng chàng, hai tay vòng qua eo rồi ôm lấy chàng: "Bệ hạ à, ngài ban thưởng cái gì ta cũng thích hết."
Phó Nhiêu càng nói vậy thì Hoàng đế càng rầu. Chàng ngẫm một lát rồi nói: "Trẫm có thể làm được. Trẫm định bảo Cẩm y vệ sưu tầm một vài sách y cổ cho nàng, để giúp nàng viết sách."
"Thật ư?" Đôi mắt đen láy của Phó Nhiêu sáng rỡ.
Phản ứng của Phó Nhiêu khiến Hoàng đế rất có lòng tin, chàng không khỏi ôm vai nàng: "Nàng muốn nhập cung với trẫm, sau này không thể chu du bốn bể nữa. Trẫm bèn lệnh cho Cẩm y vệ ở các châu, huyện thu thập sách y và bệnh án cho nàng, để nàng đỡ nhớ."
Quả thật là chuyện này khiến Phó Nhiêu rất vui sướng, nàng nhoẻn miệng cười tinh nghịch: "Quà sinh nhật của bệ hạ rất hợp ý ta." Chỉ dựa vào bản thân nàng, có lẽ đến cuối đời cũng không chu du bốn bể được, Hoàng đế đã khiến nàng cảm động.
Hoàng đế chột dạ day trán: "Trẫm chỉ mới nghĩ ra thôi."
Phó Nhiêu cười tủm tỉm, nàng dựa vào lòng chàng, vừa đặt tay lên n.g.ự.c vừa nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, nàng lại bật cười.
Hoàng đế hơi mất tự nhiên, chàng xoa mặt nàng, nghiêm nghị bảo: "Được rồi, nàng đừng cười chê trẫm nữa."
Nửa canh giờ sau, xe ngựa đi qua khe núi, đến một bình nguyên được núi bủa vây tứ phía. Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của gỗ thoang thoảng, có gỗ đàn, gỗ sưa... Từ nhỏ Phó Nhiêu đã lên núi hái thuốc nên rất nhạy cảm với mùi hương.
Nàng vén mành xe lên, lọt vào tầm mắt nàng là một vùng trời xanh biếc, mấy bụi cỏ nhấp nhô theo gió như làn sóng, nhìn đến cuối cùng là khói bếp lượn lờ, nhà cửa san sát.
Lát sau, xe ngựa dừng lại ở viên môn, Tôn Chiêu xoay người xuống ngựa, đích thân đặt bàn đạp, cung kính đón hai người xuống xe.
Phó Nhiêu đứng ở càng xe, nhìn về phía trước. Đây là một viên môn nguy nga, ngói men vàng, cột đỏ cao ngút, phải độ ba thước, bên trên có ba chữ thể lệ rất lớn "Ngự dụng giám".