SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-03-25 07:14:42
Lượt xem: 46
Phu thê Minh Quận vương vẫn còn dây dưa, song lại bị Tạ Tương quát cho một trận.
Phó Nhiêu vội rời khỏi đây, đến hành lang thông tới điện Càn Khôn, nàng mới vỗ n.g.ự.c thở phào. Nhớ đến vẻ mặt của Minh Quận vương, nàng cực kỳ phản cảm. Chắc chắn Hoàng đế sẽ xử lý việc này nên nàng không cần lo. Chẳng biết từ khi nào, lòng nàng rộng lượng hơn nhiều, vô thức tin tưởng và dựa dẫm chàng, nghĩ vậy nàng thẹn thùng mỉm cười.
Tiếc là hôm nay nàng cứ nhất định phải vướng vào vận đào hoa, lúc đi xuống hành lang, rẽ sang hành lang sau điện Càn Khôn, nàng lại gặp một nam tử mặc đồ đen, nghiêm nghị đứng cạnh cột nhà.
Nhìn thấy Phó Nhiêu, hắn khẽ mỉm cười, cất giọng dịu dàng, thậm chí còn mang chút mệt mỏi: "Phó cô nương, không ngờ có thể gặp cô nương ở đây, quả là may mắn quá!"
Làn gió thổi qua gương mặt anh tuấn, đáy mắt hắn như chứa ngàn sao, sáng như ngọc, đúng là Lý Huân rồi.
Phó Nhiêu hơi ngạc nhiên: "Lý công tử? Sao công tử lại ở đây?"
Trông Lý Huân phong trần, mệt mỏi, sắc mặt cũng không tươi tỉnh mấy, mắt có quầng thâm như thể chưa từng có đêm nào ngon giấc.
Hắn chỉ vào trong: "Ta có chuyện gặp quân..." Mặt hắn lộ vẻ ngại ngùng.
Giờ đây Lý gia đang trong tình cảnh nguy hiểm, hắn không rõ mình có còn đường sống không. Nghĩ lại thì trước khi chết, có thể gặp mặt nàng đã là mãn nguyện rồi, lúc c.h.ế.t cũng có thể nhắm mắt.
Hắn biết mình không nên làm vậy, nhưng khi thấy nàng từ xa đi tới, hắn không thể không chờ ở đây.
Cả đời này hắn tuân theo khuôn phép, tính cách khép kín, bị trói buộc bởi gia quy của Lý gia. Hắn vừa nghe theo sắp xếp của trưởng bối, nhưng trong lòng lại vừa không biết xấu hổ.
Tự chui vào rọ, chưa bao giờ có một phút giây hạnh phúc. Hôm nay bèn thử nổi loạn một lần xem sao.
Hắn cụp mắt, lấy một thứ trong tay áo ra: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô nương... Năm đó gặp gỡ và được cô nương chữa trị, nếu không tặng quà thì lại kỳ quá. Ta vô tình tìm thấy món này, mong cô nương vui lòng nhận cho..."
Phó Nhiêu thấy Lý Huân nói chuyện kỳ lạ, rõ ràng hồi trước là hắn cứu nàng. Lần đó khi chữa trị cho hắn ở Tạ phủ xong là Lý phu nhân gióng trống khua chiêng tặng một ngàn lượng ngân phiếu đến Phó phủ, hắn có nợ gì nàng đâu.
Nàng nhìn xuống tay hắn, là một quỷ công cầu (*) bằng ngọc bích Hòa Điền. Quỷ công cầu cần có kỹ thuật rất điêu luyện, mỗi tầng một kiểu, tầng nào cũng có thể xoay được. Ngọc Hòa Điền này có màu tươi sáng, nước ngọc cũng rất quý, trên mặt còn tỏa ra ánh sáng. Đây phải là thứ mà hắn chiêm ngưỡng hàng ngày, chứ nào phải món đồ vô tình tìm được?!
Đối diện với vẻ mặt mất tự nhiên của Lý Huân, cuối cùng Phó Nhiêu cũng hiểu ý hắn.
Sắc mặt nàng trở nên ngơ ngác.
Lý Huân thấy nàng không có động tĩnh gì thì lòng đã hơi hối hận, hắn không nên để lộ tình cảm. Nếu không thể hứa hẹn được điều gì thì đừng làm phiền nàng. Nhưng có vài chuyện giống như hạt giống đón ánh mặt trời, cứ thế chui từ dưới đất lên, chẳng ai ngăn cản được.
Khi hắn hay tin nàng chết, hắn đã bỏ mấy ngày trời điêu khắc quỷ công cầu này, tuy đường nét chạm trổ không tinh xảo như hàng thật, nhưng cũng đã được khắc với m.á.u thịt của hắn.
Dường như chỉ có như thế, hắn mới trút bỏ được bao đau khổ đè nặng trên vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-204.html.]
Hắn đã kiềm chế bản thân cả đời, đến giờ phút này hắn vẫn che giấu theo thói quen:
"Xin lỗi, ta lỡ lời..."
Hắn xấu hổ cất quỷ công cầu đi, nắm trong tay. Cuối cùng nhìn Phó Nhiêu thật kỹ, hắn khắc ghi vẻ yêu kiều và quý phái của nàng vào lòng rồi vội rời đi.
Khoảnh khắc xoay người lại, một cơn gió ấm thổi ào tới khiến khóe mắt hắn hơi cay. Hắn gượng cười, nuốt nước mắt vào bụng.
Phó Nhiêu ngơ ngác một hồi, nàng gạt mấy suy nghĩ hỗn loạn mà Lý Huân mang đến sang một bên rồi về trắc điện.
Nàng thấy một bóng dáng vàng rực lười biếng dựa vào giường La Hán để uống trà. Tư thế của chàng thanh cao, gương mặt tuấn tú chẳng để lộ cảm xúc. Thấy nàng về, chàng thong dong cong môi: "Về rồi à?"
Giống như là đang trách nàng sao giờ mới về?
Đối diện với ánh mắt giận hờn của chàng, Phó Nhiêu phì cười. Nàng đặt hòm thuốc xuống, đi rửa tay rồi dựa vào lòng chàng: "Bệ hạ đừng có bực bội nữa. Tối tay thiếp sẽ đích thân xuống bếp nấu "dược thiện" (*) cho bệ hạ."
(*) Dược thiện: Bữa ăn được nấu bằng các loại thuốc đông y.
Vừa nghe thấy hai chữ "dược thiện", Hoàng đế đau đầu nghiến răng, ôm nàng vào lòng nhéo nhéo: "Hôm nay là sinh nhật nàng, sao trẫm để nàng làm việc được? Mấy kẻ trẻ tuổi tặng nàng đủ thứ quà, trẫm cũng nên bày tỏ gì chứ, phải không?"
Ám vệ bẩm báo mọi việc mà Phó Nhiêu trải qua, chàng bực bội vô cùng. Nhưng bực thì bực, ghen thì ghen vậy thôi.
Nhớ tới những món quà mà mấy người trẻ tuổi tặng, Hoàng đế rất băn khoăn.
Tự mình may túi thơm, còn bỏ bùa cầu bình an bên trong, vô cùng có tâm.
Tự mình thêu bức họa, lại còn đề thơ, thật sự rất cảm động.
Cây trâm bướm đập cánh kia mang hàm ý điệp luyến hoa, có thể bày tỏ tấm lòng.
Đặc biệt là quỷ công cầu cuối cùng kia... Phải mất nhiều tâm huyết lắm mới điêu khắc ra được...
Mấy người trẻ toàn theo đuổi cô nương như thế ư?
Hoàng đế tuyệt vọng nhắm mắt lại, nếu so ra thì chàng chẳng dám lấy quà sinh nhật của mình ra tặng...
Nhưng chàng đường đường là ngôi cửu ngũ, không phải người dễ mất bình tĩnh. Tới nước này rồi, chuẩn bị quà khác là không kịp, chàng bất chấp tất cả, đỡ Phó Nhiêu đứng dậy:
"Nhiêu Nhiêu, trẫm dẫn nàng đến chỗ này."