SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 202
Cập nhật lúc: 2025-03-25 07:13:02
Lượt xem: 62
Dương San San thở dài, đáp: "Muội gả cho thế tử của phủ Vĩnh Bình Hầu, nghe thì tốt đẹp chứ mẹ chồng khó chiều lắm. Đứa con đầu lòng của muội là nữ nhi, bà ấy cực kỳ chướng mắt, đến độ phải nhét hai đứa hầu thông phòng vào phòng muội nữa..."
Dương San San nói được một nửa thì mắt đã đỏ hoe, phải lặng lẽ che giấu, cười bảo: "Ôi dào, tỷ tỷ mới về, không nói chuyện phiền lòng này nữa. Tỷ hỏi Hạ Linh đi, giờ muội ấy là phu nhân Thiêm đô Ngự sử, người gặp người hâm mộ đấy!"
Hạ Linh xấu hổ: "Lần nào gặp tỷ tỷ cũng mắng muội hết..."
Dương San San trừng mắt nhìn nàng ấy: "Đương nhiên là phải mắng rồi, suốt ngày muội ăn uống vui chơi, không biết san sẻ với phu quân. Tạ thế tử tốt với muội nên muội mới lười thế à?" Mắng xong, Dương San San lại sực nhớ ra tính của Hạ Linh, bèn nhẹ giọng nói: "Thôi, tỷ nói nhiều cũng vậy à, muội không thay đổi được đâu. Muội đó, đúng là rơi trúng ổ hạnh phúc mà..."
Trong đầu Hạ Linh hiện lên bóng dáng của Tạ Tương, mặt mày phiếm hồng: "Đều là công lao của Phó tỷ tỷ hết... Phải rồi, trước đây có đạo sĩ phán Phó tỷ tỷ vượng phu (*), mà theo muội thấy thì đâu chỉ là vượng phu không, ai gặp tỷ ấy cũng được hạnh phúc..."
(*) Tức là đem lại may mắn cho chồng.
Dương San San nghe thế thì cũng mỉm cười, thật lòng đáp: "Thật vậy. Nếu năm đó không có Phó tỷ tỷ thì cả nhà muội đã phải sung quân ở biên quan rồi. Nhưng mà tỷ tỷ à, nhiều năm vậy rồi, tỷ đã gặp được người vừa ý chưa?"
Phó Nhiêu nghe thế thì xấu hổ cười, lần đầu tiên nàng thoải mái thừa nhận rằng: "Thật ra tỷ đã gặp được một người..."
Hai người Hạ Linh nghe vậy thì phấn khích, người trái người phải nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Thật ư? Ai vậy tỷ? Hắn là người ở đâu?"
Hôn sự của Phó Nhiêu cũng là nỗi băn khoăn trong lòng hai người họ.
Phó Nhiêu bị bọn họ lay người, không khỏi bật cười, nàng đỏ mặt nói: "Không vội, ta sẽ cho hai muội gặp..."
Không biết sau khi hai muội ấy biết được sự thật thì sẽ hết hồn đến cỡ nào đây?!
Phó Nhiêu vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa lo lắng.
Hai người thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của nàng thì đều thở phào:
"Xem ra tỷ phu rất được lòng tỷ tỷ..."
Phó Nhiêu cười không đáp, lúc này nhũ mẫu đã đưa đứa trẻ tới. Em bé vẫn đang ngủ say sưa, nhưng nhìn sắc mặt thì không khỏe lắm. Phó Nhiêu đanh mặt, vội ôm đứa nhỏ vào lòng xem thử:
"Cũng không có gì đáng ngại, nên ăn chút đồ mát cho bụng thoải mái. Thằng bé nhỏ thế này, ta cũng không dám kê thuốc, cứ để nó dán miếng thuốc lên rốn, ba ngày sau sẽ khỏi."
Phó Nhiêu vừa sai dược đồng quay về lấy thuốc dán, vừa trả đứa nhỏ lại cho nhũ mẫu, rồi cẩn thận dặn dò phải chăm sóc thế nào. Cuối cùng nàng ngồi tán gẫu với Hạ Linh và Dương San San.
Nàng định hỏi chuyện nhà Dương San San thì thấy người hầu Tạ gia vào bẩm báo:
"Thưa huyện chúa, Phó thiếu gia đang tìm ngài khắp nơi ạ. Giờ đang đợi ở bên ngoài ạ..."
Phó Nhiêu tưởng đệ đệ tìm nàng có chuyện gì gấp nên vội đứng dậy, ra gặp. Dương San San và Hạ Linh cũng đi theo, thấy một thiếu niên tuấn tú, nghiêm trang đứng ở thềm đá bạch ngọc, đang nói chuyện với Tạ Tương.
Ba người Phó Nhiêu đi ra, Tạ Tương nhìn thấy nàng bèn hành lễ: "Tham kiến huyện chúa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-202.html.]
Phó Nhiêu gật đầu với y rồi nhìn sang Phó Khôn: "Khôn Nhi, đệ tìm tỷ có chuyện gì không?"
Phó Khôn hơi bực bội nhìn nàng: "Tỷ à, tỷ quên hôm nay là ngày gì ư?"
Phó Nhiêu khựng lại, ngơ ngác hỏi lại: "Là ngày gì?"
Phó Khôn nhanh chóng đáp: "Hôm nay là sinh nhật tỷ đó! Đệ đã mời Ngự thiện phòng chuẩn bị tiệc rồi, giờ tỷ về dùng bữa với đệ đi."
Phó Nhiêu ngẩn người một lát rồi chợt bật cười, nàng vỗ trán: "Xem tỷ này, chẳng bao giờ nhớ được chuyện này..."
Nàng nghĩ thầm, Phó Khôn làm gì mời mở tiệc, chắc là Hoàng đế sai đệ ấy đến đây tìm người thôi.
Nàng đang định tạm biệt thì Dương San San và Hạ Linh một trái một phải giữ chặt nàng:
"Trời ơi, hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ mà hai muội không biết. Nếu vậy thì Phó thiếu gia à, hay cứ gọi Ngự thiện phòng dọn cơm trưa sang đây luôn đi. Tạ gia sẽ chi thêm bạc để chúc thọ tỷ tỷ!"
Tạ Tương khựng lại một lúc, tất nhiên hiểu được lý do Phó Khôn đến đây bèn cười bảo: "Phu nhân à, chắc huyện chúa cũng muốn đoàn tụ với Khôn Nhi, nàng để tỷ đệ họ về đi."
Hạ Linh bĩu môi, vừa bất mãn vừa làm nũng: "Phu quân ơi, Phó tỷ tỷ là bà mối của chúng ta đó, tỷ ấy cũng chữa hết bệnh cho chàng nữa. Về tình về lý thì hôm nay Tạ gia mình phải chủ trì, chúc thọ cho tỷ tỷ!"
Dương San San cũng thêm vào: "Phải đó, trưa đến nơi rồi, sao có thể để tỷ tỷ rời đi được?!"
Tạ Tương nhìn Phó Khôn đầy khó xử.
Phó Khôn gãi cổ, ấp úng bảo: "Hay là để đệ về giải thích với Ngự thiện phòng xem sao." Cậu thử thăm dò Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu mỉm cười, biết là cậu sợ Hoàng đế không vui: "Đệ cứ giải thích rõ tình huống, Ngự thiện phòng sẽ đưa đồ ăn tới đây." Tối nàng sẽ ăn bữa cơm đoàn viên với chàng và Bổn Bổn, cũng giống nhau thôi mà.
Phó Khôn nghĩ thầm, "Ngự thiện phòng" sẽ đồng ý thôi, nhưng chắc chắn là không vui, bởi vì đã háo hức chờ đợi vậy mà.
"Vâng, vậy đệ đi đây..."
Hạ Linh và Dương San San vui vẻ dẫn Phó Nhiêu vào nhà. Không bao lâu sau, đồ của Ngự thiện phòng mang tới, nhưng mà sự phong phú của bữa ăn khiến ai cũng phải choáng váng. Hạ Linh bất chợt sờ túi: "Mong là hôm nay muội mang đủ bạc."
Phó Nhiêu và Dương San San bật cười, Dương San San mạnh mẽ nói: "Không đủ thì tỷ thêm cho."
Tạ Tương nhớ đến thân phận khác của Phó Nhiêu nên lựa chọn tránh mặt. Hạ linh cũng sợ y ở đây sẽ khiến Phó Nhiêu và Dương San San mất tự nhiên nên đã để y ngồi chỗ khác.
Gần Đinh Lan Hiên toàn là gia quyến của các quan lại, vô cùng náo nhiệt nên sinh nhật của Phó Nhiêu dần được lan truyền ra.
Bữa trưa vừa xong đã có tốp năm tốp ba người của quan lại cử đến tặng quà. Phó Nhiêu chưa kịp quay về đã nhận được một rổ quà tặng, thậm chí trong đó còn có cả mấy món quý báu. Nàng rất áy náy, băn khoăn không biết nên đáp lễ thế nào thì thấy nội thị lặng lẽ tiến lên, bảo là Hoàng đế đã tặng quà đáp lễ dưới tên nàng rồi, bảo nàng đừng lo. Phó Nhiêu thực sự rất vui khi có người chăm sóc cho mình.