SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-03-25 07:10:55
Lượt xem: 67

Cuối cùng Bổn Bổn bị lây cảm xúc của Phó Khôn, cô bé ngẩn ngơ nhìn cậu.

Phó Nhiêu đứng bên cạnh gạt nước mắt, sau đó giới thiệu với cô bé: "Bổn Bổn à, mẫu thân hay nói với con là có cữu cữu đang đợi mình ở nhà, con nhớ không?"

Mắt Bổn Bổn sáng rỡ, cô nhóc mỉm cười, ôm mặt Phó Khôn hôn một cái thật mạnh: "Là cữu cữu hay gấp hạc giấy cho con phải không ạ?"

Mỗi lần Phó Khôn viết thư cho Phó Nhiêu, cậu đều gấp một con hạc giấy cho Bổn Bổn, màu sắc khác nhau, hình dáng sống động nên Bổn Bổn rất thích.

Chỉ với một câu thôi mà cô bé đã bán đứng Phó Khôn luôn, khiến Phó Khôn vô cùng xấu hổ.

Hoàng đế ngồi trên giường La hán dở khóc dở cười, cuối cùng ung dung hừ lạnh: "Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa."

Phó Khôn cứng người, thả Bổn Bổn xuống đất. Bổn Bổn chạy như bay sang chỗ Đại Hoàng tử: "Ca ca..."

Đại Hoàng tử vô cùng dịu dàng, ôm Bổn Bổn vào lòng: "Bổn Bổn dễ thương quá... Ca ca thích muội lắm."

Chưa có ai thân thiết với cậu ấy như thế, chưa từng có. Từ khi sinh ra cậu ấy đã ốm yếu, ngoài phụ hoàng và Chu thái y thì không ai dám đến gần cậu ấy cả. Nhưng phụ hoàng quá bận, không có nhiều thời gian thăm cậu. Mười năm đầu đời của Đại Hoàng tử là sống không bằng chết, cho đến ba năm gần đây, độc tố sót lại trong người cậu hoàn toàn được loại bỏ, cậu mới có thể hoạt động tự do như một người bình thường. Thi thoảng có thể uống vài ly, khiến cậu sung sướng vô cùng.

Mà những điều này, trước hết đều là công của Phó Nhiêu.

Cậu vẫn nhớ rõ trước khi Phó Nhiêu đến Đàm Châu, nàng đã chuẩn bị thuốc cả năm cho cậu. Sau khi nghe tin nàng chết, cậu đã khóc rất lâu.

Hôm nay, biết được Phó Nhiêu còn sống, lại còn mang đến cho cậu một muội muội ngây ngô thế này, cậu thích vô cùng, giọt lệ bất giác chảy ra từ khóe mắt.

Cậu lấy tượng phật cầu bình an bằng ngọc mỡ dê mà Hoàng đế tặng ra, đeo lên người Bổn Bổn: "Bổn Bổn à, ca ca tặng muội quà gặp mặt nha."

Hoàng đế thấy thế thì hơi ngạc nhiên.

Tuy Phó Nhiêu không biết nguồn gốc của thứ này, nhưng thấy Đại Hoàng tử luôn đeo trên người, nàng sợ đây là món đồ quý giá nên vội cản lại: "Điện hạ, đừng làm vậy. Bổn Bổn chưa biết nặng nhẹ, sợ con bé quăng bể đó..."

Đại Hoàng tử chưa kịp cất lời thì Bổn Bổn đã kiêu ngạo phản đối: "Con không có vứt bể đâu mà. Mẫu thân à, đồ của Vân ca ca cho, trước giờ Bổn Bổn chưa từng ném lần nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-200.html.]

Phó Nhiêu nghẹn họng, đang định hành lễ với Đại Hoàng tử thì bị Hoàng đế kéo lại, đưa nàng lên giường La Hán ngồi: "Thằng bé phải nên hành lễ với nàng mới đúng."

Phó Nhiêu khó xử, nài nỉ nhìn Hoàng đế rồi khẽ nói: "Bệ hạ à, sau này rồi hành lễ..."

Bây giờ nàng chưa nhập cung, sao dám để Đại Hoàng tử hành lễ với mình.

Mà Đại Hoàng tử lại dứt khoát quỳ xuống, lạy Phó Nhiêu: "Nhi thần tham kiến Phó nương nương." Mọi hạnh phúc mà cậu ấy đang hưởng là nhờ Phó Nhiêu, cậu ấy đâu dám vô ơn.

Từ khi trùng phùng, thân tín của Hoàng đế đều gọi Phó Nhiêu là "nương nương”, nàng nhắc mấy lần nhưng mọi người đều làm lơ, nàng cũng hết cách. Nhưng đây là lần đầu bị gọi như vậy trước mặt đệ đệ ruột, nàng vẫn không thể không đỏ mặt tía tai.

Thật ra Phó Khôn không để ý đến chuyện này, cậu còn đang bận chơi với Bổn Bổn.

Bổn Bổn cầm phật ngọc mà Đại Hoàng tử cho rồi hỏi Phó Khôn: "Cữu cữu, người cho con cái gì ạ?"

Phó Khôn đau đầu nghĩ ngợi rồi đáp: "Cữu cữu gấp hạc cho con nữa nhé..."

"Được ạ, được ạ." Trẻ con thích đồ chơi hơn bất cứ thứ gì.

Hoàng đế biết tỷ đệ Phó Nhiêu có chuyện muốn nói với nhau nên giao Bổn Bổn cho Đại Hoàng tử, để Phó Nhiêu và Phó Khôn đến trắc điện trò chuyện.

Phó Khôn kể hết mọi chuyện trong ba năm nay cho Phó Nhiêu nghe, Phó Nhiêu chỉ biết lau nước mắt, luôn miệng nói tốt: "Đệ đã cực khổ chăm sóc mẹ rồi mà còn phải lo việc nhà nữa." Biết sức khỏe của Trịnh thị còn tốt, nàng cũng yên lòng.

Con cái Phó gia gánh vác gia đình từ sớm, năm đó nàng như thế, đến Phó Khôn cũng như vậy.

Phó Khôn chỉ làm việc mình nên làm thôi, cậu bảo: "Đệ vốn nên chăm sóc cho tỷ tỷ, mà giờ tỷ tỷ đã tìm được lang quân như ý, đệ đệ cũng yên tâm rồi."

Phó Nhiêu nghe vậy thì mặt nóng bừng, lườm cậu một cái: "Đệ lại trêu chọc tỷ!"

Suốt ba năm nay, Phó Khôn cũng thấy tình cảm của Hoàng đế sâu nặng vô cùng.

Cậu cười nói: "Tỷ à, chẳng gạt tỷ làm gì. Hồi đầu tỷ rời đi, đệ đồng tình cả hai tay hai chân, nhưng sau đó, đệ tận mắt thấy bệ hạ ho ra máu. Mỗi lần hồi kinh đều lảng vảng gần nhà mình, sau đó còn giải tán hậu cung nữa. Khi ấy đệ hơi xúc động, chỉ muốn gọi tỷ về thôi, nhưng nghĩ lại thì đệ lại giao mọi thứ cho duyên phận. Ai ngờ rằng bệ hạ lại gặp tỷ thật..."

"Tỷ à, với tội khi quân của Phó gia nhà mình thì tru di cửu tộc cũng đáng. Thế mà bệ hạ chẳng nói chẳng rằng, ban nãy trước mặt Đại điện hạ còn lấp l.i.ế.m hết, giả vờ như đã biết trước rồi. Bệ hạ làm việc chu toàn, lúc nào cũng nghĩ cho tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ phải lo cho gia đình từ nhỏ, không ai yêu thương. Bây giờ đã gặp được người thương tỷ rồi, đệ đệ thật lòng mừng cho tỷ. Hơi lớn tuổi một chút cũng chẳng sao, tỷ tỷ đừng để bụng..."

Loading...