SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-03-25 07:03:43
Lượt xem: 49
Cơn mưa đầu hè kéo đến, trút xuống mặt đất như một làn khói mù mịt bao phủ Thông Châu.
Sự cố sống thuyền rồng gãy trước đó khiến thời gian thi công bị trì hoãn, để không làm chậm trễ nghi thức d.a.o tế Thái Sơn mùng năm tháng Năm, các bộ bàn bạc sẽ dùng kênh đào Lý Duy Trung nạo vét từ ba năm trước, đồng thời thay thế thuyền rồng bằng thuyền hoa năm tầng được chế tạo theo chiếu lệnh của Hoàng đế, sửa sang và cải tạo thêm một chút rồi đưa thuyền vào sử dụng, đề xuất này được Hoàng đế chấp thuận.
Lỗ Chi Dự nhanh chóng triệu tập lại một toán thợ làm việc cả ngày lẫn đêm để đẩy nhanh tốc độ. Cuối cùng thuyền rồng đã tu sửa xong vào ngày hai mươi tám tháng Tư, sau đó bàn giao cho Lễ bộ. Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh và Tư lễ giám Đề đốc Tôn Chiêu lập tức tiến hành bố trí dựa theo quy chế.
Trong hành cung điện Càn Khôn, Tiểu Kim Tử trình lên trước mặt Hoàng đế một bản tấu chương mới của nội các: “Bệ hạ, đây là danh sách tùy giá do nội các đề nghị.”
Ban đầu Hoàng đế hạ chỉ lệnh cho Đại Hoàng tử và ba vị đại thần tế lễ thay chàng, nhưng bây giờ Hoàng đế đích thân tới đây, quy chế phải khác, nên là các bộ ở kinh thành đều phái quan viên quan trọng đến Thông Châu.
Hoàng đế mở tấu chương đọc lướt qua, ánh mắt hơi trầm xuống: “Tuyên Lưu Đồng.”
Không lâu sau, Lưu Đồng đi vào điện, Hoàng đế ném tấu chương cho hắn: “Ngươi dựa theo danh sách này, thống kê xem đường quan(*) nào của các bộ không có tên trên danh sách, rồi lập tức bí mật theo dõi những người này, ngươi không cần ở lại đây mà về kinh xử lý việc này đi.”
(*)Đường quan: Tên đặt chung cho quan bộ trưởng các bộ ngành trung ương ở thời nhà Minh như: Thượng thư, Thị lang.
Sỡ dĩ gọi là đường quan, vì đó là quan viên đứng đầu các bộ hoặc nha môn và các phó quan. Chẳng hạn như lần này mỗi bộ chọn ra hai người tuỳ giá trong ba người gồm Thượng thư, Tả Thị lang và Hữu Thị lang, hai người này đi thì người kia ở lại kinh, kẻ lén
lút trong bóng tối chính là huyền cơ.
Lưu Đồng nhận lấy, cũng mở tấu chương đọc nhanh như gió, hắn nhận ra thâm ý của Hoàng đế: “Bệ hạ, ngoại trừ giám thị ra, ngài định xử trí kẻ không có tên trong danh sách như thế nào?”
Hoàng đế lạnh lùng mếch môi: “Chẳng lẽ trẫm phải g.i.ế.c hết?
Nước quá trong ắt không có cá, trong số bọn chúng thiếu gì người tài, đến khi chân tướng được phơi bày cũng không thể luận tội cả đám được, bọn chúng trà trộn vào triều đường của trẫm từng ấy năm, ít nhiều sẽ có vài dây mơ rễ má trong đó, việc của ngươi là tìm ra trước và án binh bất động, trẫm quay về sẽ xử lý sau.”
“Tuân chỉ!”
Chốc lát sau, Lưu Đồng đưa lại danh sách cho Hoàng đế rồi đích thân chạy về kinh thành.
Hoàng đế cầm danh sách nhìn hồi lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Lý Duy Trung à, ngươi thông minh nhưng lại bị thông minh hại. Trẫm ghi nhớ công lao của phụ thân ngươi, đối đãi tử tế với Lý gia biết bao lần, không ngờ ngươi lạc đường không biết quay đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-196.html.]
“Tiểu Kim Tử, tấu chương này của nội các trẫm phê chuẩn, ra roi thúc ngựa đưa về kinh thành, hạ khẩu dụ Lý Duy Trung tùy giá Thông Châu.”
Khi Lý Duy Trung nhận được khẩu dụ của Hoàng đế, đáy mắt hắn hiện lên vẻ u ám, ám vệ tâm phúc bèn hỏi: “Lão gia, ngài muốn đi không?”
Lý Duy Trung ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Nhất định phải đi, không đi nhỡ hắn sinh nghi thì sao? Đúng lúc, ta muốn tận mắt chứng kiến trận đại nạn thời thịnh.”
...
Bắt đầu từ mùng một tháng Năm, quan viên các bộ và hoàng thân lục tục đến Thông Châu. Ba năm nay Hoàng đế không thị triều, tất nhiên chàng sẽ hỏi từng người về chuyện chính sự, hoặc thưởng cho một hai người lập công.
Phó Nhiêu đưa thuốc tới cho Hoàng đế như thường lệ, nhưng vào Ngự thư phòng lại chẳng thấy ai. Nàng để hộp thức ăn xuống, đưa mắt nhìn quanh thì thấy hơn mười quyển trục đặt trên ngự án, hình như có mấy quyển trục chưa cuộn kỹ nên hơi lỏng lẻo.
Đứng ở góc nhìn của Phó Nhiêu sẽ thấy rõ nội dung trong đó giống tranh mỹ nhân, không kìm được lòng tò mò, nàng dứt khoát tiến lên mở ra. Phó Nhiêu mới nhìn lướt đã tức đến bật cười.
Minh Quận vương và Công chúa Mẫn Mẫn là nhóm hoàng thân đầu tiên đến hành cung, Hoàng đế đang tuyên hai người yết kiến, nào ngờ cung nhân đến báo rằng hai người họ đánh nhau ở tiền đình. Hoàng đế đỡ trán, bực mình đích thân đến tận nơi, song lại thấy cảnh Công chúa Mẫn Mẫn nhéo tai Minh Quận vương răn dạy.
“Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi!”
Minh Quận vương tức giận đá chân nàng ta, Mẫn Mẫn né tránh, Minh Quận vương nhân cơ hội thoát khỏi ma chưởng của nàng ta: “Bổn vương thích nữ tử hiền thục dịu dàng, ngươi đanh đá thế này thì mau về thảo nguyên đi!”
“Nếu ngươi đã không thích ta, tại sao ban đêm còn ngủ chung với ta?”
Dù là nam tử lưu luyến vạn bụi hoa như Minh Quận vương, đột nhiên nghe lời này cũng phải đỏ mặt, ấp úng chỉ vào nàng ta:
“Ngươi ngươi ngươi... đó là vì bổn vương đang phụng chỉ, phụng chỉ ngươi hiểu không?” Dứt lời, hắn giũ tay áo bỏ chạy.
“Ngươi quay lại cho ta!” Công chúa Mẫn Mẫn tức sôi máu, giậm chân đuổi theo hắn, hai người như mèo đuổi chuột náo loạn đến nỗi gà bay chó sủa.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh này chợt nở nụ cười hiếm hoi, xem ra năm đó chàng để cho Minh Quận vương cưới Công chúa Mẫn Mẫn là hành động sáng suốt.