SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 194
Cập nhật lúc: 2025-03-24 15:08:13
Lượt xem: 86
Hoàng đế thay đổi vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt đầy tình thương dịu dàng, chàng ôm đứa bé vào lòng: “Chao ôi, tiểu Công chúa của trẫm ăn gì đấy, khóe miệng còn dính vụn này...” Hoàng đế cưng chiều, lau khóe môi cho Bổn Bổn.
Bổn Bổn cười khanh khách, không cho Hoàng đế chạm vào mình, đẩy tay chàng ra, tự vung tay áo lau khoé môi, chọc Hoàng đế cười vang.
Hai cha con cười rộ lên, quả thực giống nhau như đúc.
Tạ Tương nhìn thấy cảnh này, y dừng bước, mắt hơi lóe sáng: “Bệ hạ, đây là Công chúa của người ạ?”
Hoàng đế ôm Bổn Bổn, chỉ vào Tạ Tương giới thiệu: “Bổn Bổn, đây là ca ca ở Tạ gia.”
Tạ Tương nghe vậy, lập tức giũ tay áo, quỳ xuống đất: “Thần thỉnh an Công chúa.”
Bổn Bổn ngây thơ, không hiểu được lễ nghi quân thần, chỉ cười hì hì nói: “Ca ca...”
Giọng nói non nớt mang theo hương sữa, ngọt đến tận tâm can Tạ Tương, y ngước mắt đánh giá Bổn Bổn, cảm thấy mặt mũi cô bé trông quen quen, trong lòng có điều nghi hoặc.
“Thần chúc mừng bệ hạ có được minh châu.”
Hoàng đế bật cười, bẹo đôi má của Bổn Bổn: “Tạ Tương này, trẫm không ngại nói cho ngươi biết, con bé là Công chúa Càn Trinh của trẫm, là báu vật trong lòng trẫm.”
Hai chữ “Càn Trinh” nói rõ tâm tư của đế vương.
Tạ Tương mỉm cười lui ra, bước ra khỏi chính điện, dọc theo hành lang uốn khúc đi đến hành lang vòng quanh, đang định bước xuống bậc thềm đến cung Nghi Xuân nơi làm việc tạm thời của viện giám sát, khóe mắt y liếc nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước tới hành lang hậu điện.
Tạ Tương dừng bước, bỗng đưa mắt nhìn về phía nàng, thấy người đến mặc quan phục lục phẩm thái y, đầu đội mũ đen, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng như ngọc, mặt mày rạng rỡ, không biết tiểu hoàng môn kia nói gì mà nàng cúi đầu mỉm cười, siết chặt túi thuốc trên người, ngước mắt nhìn phía trước.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Tương khiếp sợ tại chỗ.
“Phó... Phó cô nương?” Y gần như thất thanh, y và nữ tử trước mặt không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng từng nhận ân huệ của nàng, khi nghe tin nàng qua đời, y thẩn thơ rất lâu.
Phó Nhiêu không hề bất ngờ, khuỵu gối thi lễ với y: “Bái kiến thế tử.”
Mặt Tạ Tương lộ vẻ kích động, đánh giá nàng từ đầu đến chân, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Sau một lúc mới xúc động nói: “Ngươi còn sống, thật sự quá tốt...” Y vốn định hỏi kỹ chuyện Đàm Châu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Phó Nhiêu bật cười: “Linh Nhi khỏe không?”
Tạ Tương hơi sững sờ, chốc lát sau mới gật đầu: “Rất tốt, năm ngoái nàng sinh một đứa bé... trong lòng nàng ấy vẫn hay nhớ đến người…”
Phó Nhiêu vui mừng: “Khi nào ta hồi kinh sẽ đi thăm nàng ấy, phải rồi, cám ơn ngươi mấy năm nay đã quan tâm đệ đệ ta.”
Tạ Tương hốt hoảng lắc đầu: “Chẳng qua ta tiện tay giúp thôi, người thật sự quan tâm hắn là bệ hạ...”
Tạ Tương đang nói bỗng im bặt, y nhớ lại bệ hạ đối xử khác biệt với Phó Khôn, lại liên tưởng đến chuyện Phó Nhiêu xuất hiện ở đây... còn có tiểu Công chúa xinh xắn, đáng yêu kia... Vị Thiêm đô Ngự sử thông minh này chợt hiểu ra điều gì đấy.
Sắc mặt y trắng bệch, mặt mũi ngơ ngác, đúng là hiếm khi thấy y để lộ vẻ sửng sốt, sau khi bao nhiêu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng qua đi, cuối cùng chỉ còn lại tim đập loạn nhịp.
Thì ra là thế.
Tiểu hoàng môn thấy sắc mặt Tạ Tương là lạ, khẽ hỏi một câu: “Thế tử không khỏe sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-194.html.]
Tạ Tương hoàn hồn, lập tức xúc động cúi đầu: “Thần còn có việc, xin cáo lui trước...” Sau đó mỉm cười với Phó Nhiêu, xoay người bước nhanh rời đi.
Đến chỗ rẽ, Tạ Tương đột nhiên tựa lên lan can, nặng nề thở ra.
Gió núi lướt qua y bào đỏ thắm của y, y chợt nhếch môi, khẽ cười khổ thành tiếng.
Đại Hoàng tử ốm yếu, Tam Hoàng tử ngang ngược, đều không phải là người được chọn cho ngôi vị trữ quân trong lòng bệ hạ.
(*)Trữ quân: người thừa kế ngai vàng.
Có lẽ người mà chàng thật sự để mắt tới là Phó Nhiêu, đến khi Phó Nhiêu sinh hạ Hoàng tử, đứa bé đó mới chính là Hoàng Thái tử tương lai.
Người, quý trọng ở chỗ nhận thức được tiên cơ.
Vậy thì, y nhất định phải trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay đế vương, quét sạch chướng ngại thay Hoàng Thái tử tương lai.
Rất nhiều năm về sau, khi Tạ Tương đã đứng vững trong triều đường, giữ chức Tả đô Ngự sử, lúc nhập các làm tướng, y không khỏi cảm khái hồi xưa mình nhìn đã thấu thiên cơ, đưa ra lựa chọn chính xác.
Sau khi Tạ Tương rời đi, Hoàng đế ôm Bổn Bổn ngồi sau án phê chữa tấu chương.
“Bổn Bổn, mẫu thân con có dạy con tập viết chữ không?”
Bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm của nhóc con cầm ngự bút, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tấu chương, chữ trên đó rất đẹp, cô bé nhấc bút quẹt tới quẹt lui trên tấu chương, khiến Tiểu Kim Tử hầu hạ bút mực bên cạnh giật mình: “Tiểu Công chúa của ta ơi, người cẩn thận một chút...”
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Hoàng đế liếc mắt, lập tức im lặng.
Hoàng đế đỡ bàn tay nhỏ bé vụng về và mềm mại ấy, viết từng nét bút lên tấu chương: “Bổn Bổn con xem này, trên tấu chương này viết ‘Nhớ năm trước Mịch Giang bị đứt đoạn bởi trận lũ lớn khiến bách tính trôi dạt khắp nơi, lương thực không thu hoạch được, đặc biệt, khẩn cầu Hộ bộ cấp năm ngàn lượng bạc, xây đê cao, đề phòng cho lũ xuân năm sau’, Bổn Bổn, con nói thử phụ thân có nên phê hay không?”
Đôi mày nhỏ nhắn của Bổn Bổn nhíu chặt, chớp chớp đôi mắt nói: “Lương thực không thu hoạch được... nghĩa là không có gì ăn ạ?
Vậy cha phải nghĩ cách đi…”
“Đúng, Công chúa Càn Trinh của trẫm thật thông minh!” Hoàng đế rất hài lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc viết một chữ “được” trên tấu chương.
“Bổn Bổn(*) thông minh thế này, chúng ta đổi tên khác được không?” Hoàng đế cười khanh khách trêu cô bé.
(*)Tên của Bổn Bổn trong tiếng Trung có nghĩa là “đần độn, ngốc nghếch” nên Hoàng đế muốn đổi tên khác cho con.
Bổn Bổn hừ một tiếng, không vui đáp: “Không được, tên ca ca đặt, không thể sửa!”
Hoàng đế đã nhiều lần nghe Bổn Bổn nhắc đến ca ca ở Miêu Cương, trong lòng thấy rất khó chịu, chàng cũng biết mình thiếu sót nhiều năm, nhất thời không thay thế được.
Chàng đưa một hộp búp bê sứ vẽ màu đã chuẩn bị từ trước đến trước mắt Bổn Bổn, lấy ra một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đưa cho con.
“Vừa rồi Bổn Bổn thể hiện vô cùng tốt, cha thưởng cho con một con búp bê để chơi.”
Hai mắt Bổn Bổn phát sáng, cô bé cười tít mắt nhận lấy, ôm búp bê nhỏ vào lòng, đưa tay định với tới những con búp bê khác trong hộp, Hoàng đế lại giơ tay lên, tránh bàn tay nhỏ nhắn của Bổn Bổn.
“Bổn Bổn, cha thương lượng với con một chuyện.”
“Cha hãy nói đi...” Bổn Bổn đáp qua loa với Hoàng đế, háo hức nhìn búp bê trong hộp.
Hoàng đế hắng giọng, trịnh trọng thương lượng: “Bổn Bổn đêm nay con ngủ với cô cô được không? Nhường mẫu thân con cho phụ thân một đêm nhé?” Khi giá lâm đến hành cung, Hoàng đế đã lập tức chọn nữ quan và tiểu nội giám hầu hạ Bổn Bổn.
Bổn Bổn nghe vậy lập tức nhướng mày, dáng người nhỏ nhắn ngồi dậy thẳng tắp: “Không được, từ lúc Bổn Bổn ra đời đã ngủ cùng mẹ, không có Bổn Bổn, mẹ không ngủ được...”