SAU KHI BỊ TỪ HÔN ĐỜI TA LÊN HƯƠNG RỒI - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-03-24 14:59:55
Lượt xem: 68

Người Phó Nhiêu mềm nhũn, mệt mỏi dựa vào thùng tắm, đôi mắt thẹn thùng tựa như giọt sương đã được nước mưa giội rửa, vừa thanh thuần vừa quyến rũ.

Trên người nàng vẫn đang phủ một tấm lụa mỏng manh, ướt đẫm dán sát dáng người lung linh của nàng. Nàng thật sự đã kiệt sức, lười cởi ra nên không buồn suy nghĩ, dứt khoát ngồi vào thùng tắm, để mặc cho tấm lụa quấn lấy thân nàng, như thể che đi chút thẹn thùng cuối cùng.

Nàng khép hờ mắt, hơi thở mang hương lan, đầu óc vẫn ong ong, mũi chân cứ có cảm giác muốn nhũn ra, cả người như bị chuột rút, không còn tí sức lực nào.

Xem như nàng đã cảm nhận rõ ràng kiểu dây dưa kín mít không kẽ hở ấy.

Bữa tiệc(*) này như thể đã gột rửa triệt để và rửa tội cho nàng.

(*): có nhiều nghĩa mở rộng, có thể là chỉ tình cảm mặn nồng giữa vợ chồng, cũng có thể chỉ nam nữ ân ái.

Giội sạch hết thảy những do dự và băn khoăn.

Nàng tự lập từ nhỏ, đã quen một mình gồng gánh cả gia đình. Thế nhưng, đối với nàng mà nói hoàng cung quá đỗi xa xôi, thế giới đó quá rộng lớn, rối ren phức tạp, vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng. Phó Nhiêu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ phó thác an nguy của mình cho người khác, cho dù người ấy là Hoàng đế cũng không được, nàng không chắc có thể bảo vệ tốt cho mình và con. Vậy nên, ngày đó ở chùa Đại Báo Ân, lúc cơ hội xuất hiện ngay trước mắt, nàng quyết đoán bắt lấy, rời khỏi kinh thành.

Ba năm lắng đọng, đứa bé khôn lớn, cũng khiến nàng mở lòng hơn xưa. Khi nàng và Hoàng đế gặp lại nhau lần nữa, tấm chân tâm nặng trĩu ấy nâng lên trước mắt nàng, nàng không hề do dự. Phó Nhiêu đã biết đại khái về chuyện Hoàng đế giải tán hậu cung từ chỗ nội giám, chỉ còn lại một vài phi tử không có chốn nương tựa ở lại, chàng đã làm đến nước này vì nàng, nàng còn lý do gì để lùi bước đây.

Thay vì nói, đánh cược một lần vì con, chi bằng hãy nói rằng nàng không muốn để lỡ chàng lần nữa, trở về bên chàng, đón nhận hết thảy của chàng, đồng hội đồng thuyền cùng chàng.

Hoàng đế bước vào phòng tắm, nhìn thấy mỹ nhân ướt sũng nước tựa vào thùng tắm chợp mắt, cánh tay ngọc ngà trắng nõn, mềm mịn trượt khỏi thùng tắm, lười biếng khoác lên mép thùng, làn tóc ướt mỏng manh dán lên trán, che đi vẻ quyến rũ và màu đỏ lựng trên gương mặt nàng.

Nghe thấy tiếng động, nàng cố gắng mở to mắt, đôi mắt hạnh long lanh chứa chan tình cảm thắm thiết.

Nét mặt chàng dịu dàng, khí chất ung dung và cao quý, như một người khác hoàn toàn với nam nhân hung hăng và tràn trề sức sống mới vừa rồi.

“Trẫm đã dỗ Bổn Bổn ngủ rồi, nàng vẫn ổn chứ?” Đôi mắt ấy nhìn nàng chăm chú.

Phó Nhiêu da mặt mỏng, vẫn thẹn thùng như cũ, mệt mỏi lắc đầu: “Ngài nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ ổn ngay thôi...”

Nàng tốn sức cởi chiếc áo mỏng ra, lấy khăn lau người cho mình.

Đến khi ra khỏi thùng tắm quấn chiếc váy lụa mỏng màu hồng phấn, chưa kịp thắt đai lưng thì người nọ bước ra từ sau bình phong, bế bổng nàng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-tu-hon-doi-ta-len-huong-roi/chuong-192.html.]

La sam(*) của nàng cởi một nửa, làn da đỏ ửng, hai tay ôm lấy cổ Hoàng đế, hơi thở phả bên vành tai chàng, luồng khí ngứa ngáy trượt vào cổ áo khiến chàng rùng mình.

(*)La sam: Áo làm bằng loại vải lụa nhẹ như sương, mỏng như cánh ve sầu.

Không biết là vì đã ăn canh tẩm bổ, hay là đã khát hơn ba năm, nhưng chàng không nỡ buông Phó Nhiêu xuống, hơi thở vuốt ve sống mũi nàng, lưu luyến vờn quanh, chàng cũng chẳng nói năng gì, ánh mắt sâu lắng, hơi thở kéo dài.

Phó Nhiêu biết chàng muốn làm gì, nàng kê cằm lên vai gáy chàng, vùi khuôn mặt xinh đẹp của mình sang một bên, thỏ thẻ: “Đừng, ta mệt rồi...”

Hoàng đế bật cười, ôm nàng không động đậy, như thể nếu nàng không đồng ý thì sẽ không thả nàng lên giường.

Phó Nhiêu giận dỗi, nũng nịu nói: “Không phải ngài giận ta sao?” Một câu liền dập tắt sóng nhiệt trong lòng Hoàng đế.

Chàng sầm mặt, hừ một tiếng: “Nàng tính thử xem, nàng rời khỏi trẫm bao lâu rồi, một đêm một lần, nàng thiếu nợ trẫm bao nhiêu lần?”

Phó Nhiêu bối rối vì lời này, hoàn toàn quên mất cả người mình mềm mại dán lên người chàng: “Ngài muốn chơi xấu?”

“Chơi xấu?” Hoàng đế làm bộ muốn thả nàng lên trường án trong phòng tắm.

Trên trường án đặt xiêm y ướt nhẹp của hai người, ánh sáng yếu ớt của phòng ngủ chiếu vào từ cửa, sương khói mênh m.ô.n.g mịt mù tỏa khắp phòng tắm, âm u tối tăm, hạt bụi lượn lờ, không hiểu sao trông có chút kiều diễm.

Phó Nhiêu thấy thế, hai tay hai chân vội vàng ôm chặt lấy chàng để tránh bị ngã, sốt ruột đến độ hốc mắt ửng đỏ: “Bệ hạ, cơ thể ta chịu không nổi... còn nhiều thời gian...” Nàng run giọng cầu xin tha thứ.

Hoàng đế nâng nàng lên không trung, thấp giọng buồn bực cười: “Ồ, Phó thái y của trẫm lòng mang thiên hạ, hoàng cung nhỏ bé của trẫm đâu ngáng chân nàng nổi, cũng đừng vấy bẩn tài hoa của nàng, cảnh xuân tươi đẹp, tranh thủ thì giờ...”

Y sam trượt xuống từ bờ vai non mịn của nàng, lộ ra đường cong thon thả và đầy đặn.

Phó Nhiêu giận dỗi, nhỏ giọng nũng nịu cầu xin thật lâu. Sau khi chiếm được kha khá lợi ích, Hoàng đế mới chịu thôi.

Nán lại trong thôn hai ngày, vụ án thuyền rồng đã có manh mối, tấu chương ập tới dồn dập, Phó Nhiêu cũng biết chàng ở lại đây không lâu nữa.

Tiểu Kim Tử và Lưu Đồng đích thân tới đón chàng, chừng mười chiếc xe ngựa dừng tại giao lộ chật hẹp trước nhà Phó gia.

Để cảm tạ hàng xóm chăm sóc mẹ con Phó Nhiêu, Tiểu Kim Tử lại tặng quà cáp cho từng nhà lần nữa. Bấy giờ mọi người mới biết Phó Nhiêu và Bổn Bổn sắp được đón về, ai nấy đều rơm rớm nước mắt, cực kỳ không nỡ.

Loading...